Ánh mặt trời vùng cận nhiệt đới luôn bị những tòa cao ốc chọc trời nuốt chửng, tấm poster giữa trung tâm quảng trường như sân khấu chói lọi của thời đại, thu hút muôn vàn ánh nhìn, đồng thời cũng là đấu trường nơi giới danh vọng dò xét, mai phục, vây hãm.
Tưởng Ứng đi tới trước cửa sổ sát đất, chống hông ngắm nghía tấm biển quảng cáo khổng lồ đang được đồn đại một lát: "Từ chỗ của cậu nhìn lên là thấy ngay."
Thẩm Tông Niên vờ như không nghe thấy, Tưởng Ứng cũng chẳng nói thêm, quay sang bàn tiếp dự án năng lượng.
Sau khi Tưởng Ứng rời đi, Chung Mạn Thanh bước vào hỏi có cần đặt bữa tối tăng ca không.
"Không cần."
Thẩm Tông Niên đã hứa với Đàm Hựu Minh là sẽ tan làm sớm hai tiếng, thế nên hắn sẽ không nán lại dù chỉ một phút.
Vừa đến Giám Tâm, hắn đã trông thấy vài vị quản lý cấp cao đang tiễn Đàm Hựu Minh ra cửa, cười nói gì đó khiến Đàm Hựu Minh bật cười ha hả.
Mấy anh lớn ngoài năm mươi tuổi này rõ ràng là tâm phúc được Thẩm Tông Niên phái từ Hoàn Đồ sang, vậy mà chỉ mới hai tháng đã quay sang nghe lời Đàm Hựu Minh.
Đàm Hựu Minh nhanh chóng chạy tới, nhảy phắt lên ghế phụ chiếc Bentley, ra lệnh: "Tới Baudiro đi."
Sinh ra trong vòng tay nuông chiều của họ hàng, Đàm Hựu Minh từ nhỏ đã được các cô dì yêu thương hết mực, vì thế luôn đặt nặng tình thân và nếp nhà. Anh chọn một bộ ngọc phỉ thúy tặng bà dì, rồi lại chọn thêm vài chiếc vòng cổ cho mấy cô em gái.
"Mẫu đồng hồ này ra mắt từ khi nào vậy?" Công tử họ Đàm luôn đi đầu xu hướng mà chưa từng thấy qua.
"Mới ra mắt được một tuần thôi ạ, hiện tại vẫn đang trong giai đoạn bán thử, cậu Đàm có muốn đeo thử không?"
"Không cần, gói lại hết đi." Anh chỉ vào Thẩm Tông Niên đang ngồi trên ghế sô pha nghe điện thoại công việc, nói: "Người kia trả tiền."
Cô nhân viên quầy bước tới, thấy Thẩm Tông Niên đang nghe điện thoại thì nhất thời không biết có nên mở lời hay không, thế mà Thẩm Tông Niên đang cầm điện thoại đã trực tiếp đưa thẻ ra mà không cần cô phải nói gì.
Vừa lên xe, Đàm Hựu Minh lập tức mở hộp quà trên cùng: "Cậu cũng có quà này."
Anh trực tiếp kéo tay Thẩm Tông Niên khỏi vô lăng, đeo chiếc đồng hồ vào: "Được đấy."
Kiểu dáng, kích cỡ, vòng tay đều vừa vặn. Bàn tay này anh đã nắm, đã cầm, đã ôm từ nhỏ, quen thuộc hơn cả tay mình, nên dù mua bừa cũng không thể sai được.
Thẩm Tông Niên liếc qua, thấy không hài lòng: "Cậu lấy tiền của tôi mua quà cho tôi à?"
Đàm Hựu Minh ngẩng phắt lên như nghe phải chuyện hoang đường: "Cái gì mà của cậu với của tôi, của cậu chẳng phải là của tôi sao?"
"…" Thẩm Tông Niên lạnh lùng rút tay về, đặt lên vô lăng, dẫm chân ga phóng đi.Nhà cũ nhà họ Quan cách đó một tiếng lái xe, đường xá thông thoáng, với người dân Hải Thị, giờ cao điểm tan tầm thực sự không phải là sáu giờ mà là sau mười giờ.
Đi qua cầu vượt biển, từ xa có thể trông thấy con tàu vượt biển đang rẽ sóng lướt đi.
Đàm Hựu Minh có lẽ là một trong số ít người trẻ tuổi trong thời buổi hiện đại vẫn thích việc đi thăm hỏi họ hàng, mê không khí náo nhiệt của những buổi đoàn tụ, nghĩ đến việc sắp được gặp cả đại gia đình, trong lòng anh lại thấy vui vẻ hân hoan.
Khu vườn nhà họ Quan nằm khuất giữa rặng giữa núi xanh, trong vườn có những chú chim vành khuyên làm tổ với bộ lông xanh vàng, đuôi ánh ngọc. Hồi nhỏ Đàm Hựu Minh từng giúp chúng xây tổ, ao ước dành một ngôi nhà cho tất cả những chú chim xinh đẹp.
Bãi cỏ trong vườn đã được cắt tỉa gọn gàng từ sáng sớm, chiếc Bentley màu đen lăn bánh vào khu vườn, xe còn chưa dừng hẳn thì đã có tiếng gọi lớn vang vọng từ xa: "Uncle!!"
Hai cô bé một cao một thấp như đôi chim sẻ từ trong rừng lao tới. Đàm Hựu Minh bị tông trúng, khẽ "hự" một tiếng rồi ôm một bé, dắt một bé: "Gọi cậu là gì nào, nói tiếng Trung đi."
"Cậu ạ!"
Đàm Hựu Minh bật cười, bế cô bé nhỏ hơn đung đưa mấy cái, sau đó quay sang Thẩm Tông Niên đang xách hộp quà phía sau: "Còn người này gọi là gì?"
Những chú chim sẻ nhỏ rụt rè hơn: "Cậu Tông Niên ạ."
Thẩm Tông Niên đáp lại một tiếng.
Mấy người phụ nữ trong nhà đang tụ lại đánh mạt chược ở sân, thấy Đàm Hựu Minh đến, ai nấy đều đứng dậy ra đón, mấy cô em họ cũng ùa ra, một người vừa tan học ở trường nữ sinh về, một người thì chạy ra từ phòng nhạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!