Chương 49: Khớp mộng khuyết thiếu.

Gương mặt Đàm Hựu Minh không còn vẻ uy phong thường ngày, vua chúa vốn hay diễu võ dương oai giờ thành một con mèo bệnh, ngủ cũng không yên, mày nhíu chặt như đang oán trách tên khốn nào đó.

Cuối cùng Thẩm Tông Niên cũng cảm thấy lòng mình an ổn đôi phần, trải qua đường thủy hiểm trở rồi lao như bay trên đường núi, có lẽ cả đời này hắn cũng không quên được khoảnh khắc kinh hoàng sợ hãi đó.

Hắn còn chẳng biết Đàm Hựu Minh đã đổ bệnh rồi.

Thẩm Tông Niên đắp lại chăn, lau mồ hôi cho anh, lặng lẽ ngồi bên giường nhìn anh hết lần này đến lần khác. Đàm Hựu Minh đạp chăn, lầm bầm nói mớ.

Thân hình Thẩm Tông Niên cứng lại, những lời Trác Trí Hiên nghe không hiểu, hắn lại nghe rất rõ.

"Niên ơi."

"Đừng sợ."

Ngay cả khi đổ bệnh, Đàm Hựu Minh cũng chỉ sợ mình không thể bảo vệ Thẩm Tông Niên.

Thẩm Tông Niên im lặng hồi lâu, đưa tay vào trong chăn nắm lấy tay anh, nói bằng giọng khe khẽ: "Tôi không sợ."

Hắn chỉ sợ Đàm Hựu Minh bị bệnh, không vui.

Sợ khôn cùng.Không lâu sau, Đàm Trọng Sơn và Quan Khả Chi vội vã chạy đến, hỏi Thẩm Tông Niên tình hình thế nào.

"Bác sĩ vừa khám xong, nói là các chỉ số đều ổn, chỉ là sẽ ngủ hơi lâu."

Quan Khả Chi xót xa: "Cũng tốt, bình thường nó chẳng có thời gian ngủ."

Bà sờ trán Đàm Hựu Minh: "Niên à, dạo này công ty bận lắm sao?" Mệt ra nông nỗi này.

Đàm Trọng Sơn cũng nhìn hắn.

"Sau này sẽ không bận nữa." Hắn thẳng lưng, hơi cúi đầu. Nhà họ Đàm với hắn ân trọng như núi, nhưng Đàm Hựu Minh lại mắc chứng lo âu chia ly vì hắn.

"Con xin lỗi chú thím, con đã không chăm sóc cậu ấy chu đáo."

Trong lòng áy náy khôn cùng, Thẩm Tông Niên giờ không còn muốn rời đi nữa, bất kể phải gánh chịu tội nghiệt hay hình phạt gì, hắn cũng nhất định phải ở bên Đàm Hựu Minh, cùng anh vượt qua đoạn đường hồi phục này.

Hắn buông xuôi chấp nhận số mệnh, biết dẫu có vùng vẫy thế nào, dù có tự ép mình buông bỏ hàng ngàn, hàng vạn lần, hắn vẫn không thể thực sự buông tay.

Làm bạn cũng được, làm anh trai cũng được, nhìn Đàm Hựu Minh yêu ai, lập gia đình với ai cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Chỉ cần Đàm Hựu Minh có thể khỏe lại, Thẩm Tông Niên sẵn lòng làm trái đạo đức, vứt bỏ lương tâm, gì hắn cũng cam lòng.

Quyền lợi của nhà họ Đàm hắn sẽ bù đắp hết, ánh mắt dò xét của gia tộc hắn cũng có thể chịu đựng, phản bội ân nghĩa hay vượt qua ranh giới luân lý, hắn cũng chấp nhận.

Tất cả đều không bằng sức khỏe của Đàm Hựu Minh.

Đàm Trọng Sơn vẫn không tài nào hiểu nổi hai đứa con trai này của mình, lo lắng dặn: "Đừng nói thế, hai đứa phải tự chăm sóc tốt cho bản thân."

Ở lại cho đến hơn mười giờ, có vẻ đêm nay Đàm Hựu Minh sẽ không tỉnh lại, Thẩm Tông Niên khuyên họ về nghỉ trước, hứa khi nào anh tỉnh sẽ gọi điện ngay.

Nếu họ ở lại, Thẩm Tông Niên lại phải bận tâm chăm sóc họ, Quan Khả Chi không nỡ để đứa con trai còn lại lại kiệt sức: "Ừ, vậy con cũng tranh thủ nghỉ chút nhé."

"Có chuyện gì cứ gọi cho chú thím." Đàm Trọng Sơn ôm vợ dặn dò.

Thẩm Tông Niên không nghỉ ngơi, lại bắt đầu nhìn khuôn mặt đó hết lần này đến lần khác, nắm tay anh như sợ người kia đột nhiên biến mất, nhất thời không phân biệt được rốt cuộc ai mới là người mắc chứng lo âu chia ly.

Qua nửa đêm, Đàm Hựu Minh lơ mơ mở mắt, nửa tỉnh nửa mê, Thẩm Tông Niên nghiêng người hỏi: "Cậu cần gì không?"

Đàm Hựu Minh nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt đọng lại chút tia sáng, nhưng ngay lập tức lại kết luận đây chỉ là mơ, anh chán nản quay đi, nhắm mắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!