Tuần đầu tiên sau khi từ Nam Mỹ về, vài quản lý cấp trung và cấp cao thân thiết trong Hoàn Đồ rủ Kiều Duệ đi ăn mừng riêng, Kiều Duệ lại quay sang mời Thẩm Tông Niên.
Thẩm Tông Niên đứng sau bàn làm việc, chuẩn bị tan sở: "Tôi mà có mặt thì mọi người sẽ không tự nhiên."
Một lời từ chối khéo léo lịch sự, nhưng Kiều Duệ không chấp nhận, anh ta dựa vào cửa, mỉm cười nhìn hắn: "Chậc, vẫn tuyệt tình như thế."
"Tôi không có công lao thì cũng có khổ lao mà."
Thẩm Tông Niên gấp chiếc cà vạt họa tiết chìm vắt trên tay vịn, nhìn thẳng vào anh ta: "Có công lao, cũng có khổ lao, thế nên hôm nay cậu mới trở thành phó giám đốc trẻ nhất Hoàn Đồ."
Đôi bên đều có được điều mình muốn, một cuộc trao đổi sòng phẳng, Thẩm Tông Niên không thấy mình nợ anh ta điều gì.
Kiều Duệ lại không chịu cách nói ấy: "Không đi biệt phái tôi vẫn có thể leo lên vị trí này." Hà tất phải chạy đến nơi xa xôi hẻo lánh để mở đường cho người khác.
"Thế thì sẽ không chỉ là năm năm."
Mấy năm trước, cha của Kiều Duệ là Kiều Hoành bị các giám đốc khác liên minh loại khỏi cuộc tranh quyền trong tập đoàn, thế nên họ mới quyết định ủng hộ chủ mới để nương nhờ bóng cả, hợp tác với Thẩm Tông Niên là cơ hội song phương.
Kiều Duệ chớp mắt, thay đổi chiến thuật: "Tiệc tẩy trần mà người đứng đầu không đến, chẳng phải người khác sẽ nghĩ tôi không đứng vững ở Hoàn Đồ sao."
"Trong lễ chào mừng chính thức của công ty sẽ có bài phát biểu của tôi, hơn nữa," Thẩm Tông Niên đang vội về nhà nấu bữa tối cho Đàm Hựu Minh, vừa tắt máy tính vừa nói, "Việc tôi có đến tiệc riêng của cậu hay không chẳng quyết định được cậu có đứng vững hay không, là do năng lực của cậu."
Kiều Duệ nhướng mày, suy luận ngược lại: "Vậy ý cậu là cậu Đàm đứng vững được không phải nhờ tài năng và năng lực sao?" Dù sao thì từ thời đại học đến giờ, Thẩm Tông Niên chưa bao giờ vắng mặt trong bất kỳ cuộc thi thương mại hay buổi diễn thuyết thử nghiệm nào của Đàm Hựu Minh.
Thẩm Tông Niên không hề bị kích động, bình tĩnh đáp trả: "Lúc cậu ấy được Berges xin danh thiếp trong cuộc thi thương mại, cậu vẫn ôm giáo trình của Berges để ôn thi cuối kỳ." Đàm Hựu Minh quả thực rất may mắn, sinh ra đã có hào quang vây quanh, nhưng anh tuyệt đối không phải là hoa thêu trên gấm, cũng không hề không nỗ lực. Sự thông minh, nhanh nhạy và sức hút cá nhân cũng là một dạng năng lực thiên phú, không ai hiểu rõ thực lực của anh hơn Thẩm Tông Niên.
Kiều Duệ không phục, nhưng cũng chỉ biết cười bất lực: "Cậu sợ gì chứ, đâu phải chỉ có mình tôi, một lời mời đơn giản mà cậu cũng khó xử đến vậy sao?"
"Thế nên đừng tốn thời gian nữa." Thẩm Tông Niên nói một câu hai nghĩa.
"Vậy còn cậu?" Kiều Duệ dùng lại chính lời đó để phản kích, "Cậu có đang lãng phí thời gian không?"
Thẩm Tông Niên nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lùng hơn, khẽ cảnh cáo: "Kiều Duệ, cậu vượt quá giới hạn rồi."Có lẽ vì đang chìm trong hồi ức, ánh mắt anh ta dừng lại quá lâu, Đàm Hựu Minh cũng lên tiếng cảnh cáo: "Ý kiến của anh Kiều thì sao?"
May mà Kiều Duệ có tài tập trung hai việc cùng lúc, anh ta bình tĩnh cười: "Tôi bỏ phiếu tán thành."
Đàm Hựu Minh quay lại tiếp tục thảo luận với mọi người, thỉnh thoảng nhíu mày, dừng lại uống một ngụm trà.
Vài phần báo cáo điều tra tiếp theo xuất hiện một vài sai sót nhỏ, giọng Đàm Hựu Minh hơi khàn, ngữ khí không hề gay gắt nhưng câu chữ lại nặng nề: "Dự án xây dựng thành phố Lệ Chi Giác tuy không phải hạng mục cấp một của chúng ta, nhưng liên quan đến cơ sở hạ tầng công cộng, Hiệp hội và Hội đồng Thương mại đều rất coi trọng."
Sắc mặt anh không còn hồng hào như thường lệ, vì thế khi nghiêm túc trông càng thêm phần nghiêm nghị: "Tất cả khoản ưu đãi cần phê duyệt không thiếu một đồng, tiền thưởng của mọi người cũng vậy. Tôi không muốn vì khu đất đó mà mọi người làm việc qua quýt."
Nói xong, anh khẽ ho vài tiếng.
Đàm Hựu Minh hiếm khi nặng lời, một người vốn dễ gần nay bỗng nghiêm khắc khiến mọi người không khỏi tập trung, từ cấp cao đến cấp trung, ai nấy đều lộ vẻ nghiêm túc.Du thuyền công vụ của Hoàn Đồ tiến vào vùng biển Tây Bán Đảo, quản lý công ty vận tải biển đã dẫn người chờ sẵn ở bến tàu.
Đoàn khảo sát tổng cộng năm người, tính cả trợ lý Chung Mạn Thanh. Thẩm Tông Niên đi phía trước.
Giám đốc Lưu tiến lên chào hỏi vị thần tài: "Chào anh Thẩm, hoan nghênh anh tới đảo." Ông ta là người bản địa. Những năm nay, lực lượng lao động ở làng chài nhỏ dần rời đi, từ khi Hoàn Đồ mở nhà máy, nhiều người dân đảo làm ăn xa mới lần lượt quay về.
Thẩm Tông Niên bước xuống cầu cảng, thoáng thấy một chiếc vỏ sò màu ngọc trai khảm trên rạn san hô gần đó, nhớ lại hơn chục năm trước có người đã nhặt cho hắn cả một túi, lúc ấy hắn thoáng cạn lời, nhưng cuối cùng vẫn xâu những món đồ biển ấy thành chuông gió, treo trước cửa sổ của đối phương.
Giám đốc Lưu mời họ vào văn phòng uống trà nghỉ ngơi một lát, Thẩm Tông Niên nói: "Cứ tới thẳng nhà máy đi."
Người hướng dẫn dẫn đoàn tham quan bên trong bến tàu, trong lúc giải thích, anh ta không cẩn thận quẹt trúng chiếc kính lục phân trên giàn thép, phát ra một tiếng "ầm" nặng nề.
Giám đốc và tổ trưởng biến sắc, kính lục phân từ trước đến nay được xem là ngôi sao Bắc Cực trong ngành hàng hải đóng tàu, là biểu tượng của sự an toàn.
Không khí nhất thời có phần cứng nhắc, Thẩm Tông Niên dường như không để ý, chỉ bình tĩnh nói: "Tiếp tục đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!