Buổi giao lưu ngày mở cửa được tổ chức tại một dinh thự ở Cửu Long, nơi đây phô bày vẻ đẹp của lớp men Ý, những mảng gạch phù điêu tráng men cùng cầu thông hành và những bụi chuối cảnh.
Uông Tư Mẫn khoác lên mình bộ vest mỏng màu tím nhạt, khuy áo bằng ngọc trai.
Cô vẫn giữ phong thái lịch thiệp pha chút lạnh lùng, thấy Đàm Hựu Minh bước vào thì khẽ gật đầu chào.
"Cô Uông." Đàm Hựu Minh chủ động bắt chuyện, "Hôm nay đông vui thật."
Uông Tư Mẫn rót rượu cho anh: "Đúng giờ trưa ai cũng rảnh nên vậy."
Đàm Hựu Minh nhận lấy ly rượu rồi giới thiệu cho cô: "Đây là Trác Trí Hiên, bạn tôi, CEO khách sạn Trung Đảo."
Họ Trác nắm quyền ở Hải Thị chỉ có một nhà, Uông Tư Mẫn không chắc liệu hồi nhỏ hai người đã từng gặp hay chưa, cô bắt tay với anh ta: "Anh Trác, chào mừng anh."
Trác Trí Hiên bắt tay đáp lại: "Cô Uông, nghe danh đã lâu."
Uông Tư Mẫn bảo người dẫn họ vào tham quan, Trác Trí Hiên vừa khâm phục vừa thắc mắc: "Chưa đầy nửa năm đã thâu tóm rồi vực dậy được ngần này cửa hàng, lại còn không đi theo mô hình chuỗi thống nhất. Đội ngũ hợp tác và nhà cung cấp thiết bị chắc chắn phải thay đổi liên tục nhỉ?"
Đàm Hựu Minh nói thẳng: "Lát nữa cậu cứ hỏi cô ấy."
Người phục vụ bưng khay trà bánh lên, buổi giao lưu bắt đầu, Uông Tư Mẫn lúc nói chuyện với mọi người đã thu lại vẻ lười biếng, uể oải khi trước.
Trác Trí Hiên bàn với cô về nhà cung cấp cùng chuỗi cung ứng, sau còn kết bạn trên mạng xã hội, thu về không ít thông tin có ích.
Buổi giao lưu không dài, chỉ khoảng bốn mươi phút. Khi ra về, Trác Trí Hiên nhìn bóng dáng hai người thật xứng đôi, tự nhủ nếu thật sự có khả năng thì đây là một mối lương duyên không tệ, ít nhất sẽ không để Đàm Hựu Minh phải đau lòng thắt ruột như sáng nay nữa, anh ta nhớ lại mà vẫn thấy xót xa.
Vừa bước ra khỏi ngôi biệt thự nhỏ phong cách châu Âu, họ gặp ngay một người, cả hai đều khựng lại.
Đối phương cười trước: "Kết thúc rồi sao?"
Trác Trí Hiên nhìn sắc mặt của Đàm Hựu Minh, Đàm Hựu Minh cũng nhìn lại đối phương, cười: "Chắc vẫn còn một buổi nữa."
Đối phương bèn nói: "Vậy là tôi vẫn chưa muộn."
Đàm Hựu Minh phất tay bảo: "Cậu vào đi."
"Hẹn gặp lại."
Lên xe rồi, Trác Trí Hiên mới hỏi: "Cậu với Quảng Dương đã hóa giải ân oán rồi à?"
Hồi còn học ở Anh Hoa, nhà họ Quảng theo phe Thẩm Hiếu Xương, Quảng Dương cùng một cậu ấm khác từng dẫn đầu cô lập Thẩm Tông Niên, còn gây sự trong giờ học bóng bầu dục, suýt thì đánh nhau, sau đó bị Đàm Hựu Minh âm thầm dạy cho một bài học, phải bó bột cả tháng.
Đàm Hựu Minh mở nắp chai nước uống một ngụm: "Ân oán gì chứ."
Hải Thị bé cỏn con, vòng tròn quan hệ lại nhỏ bé như vậy, thời niên thiếu dù ngông cuồng đến mấy cũng phải trưởng thành, ngay cả Thẩm Tông Niên sau này cũng từng hợp tác một lần với Quảng Dương, chỉ vì lợi ích là trên hết.
Những kẻ gió chiều nào che chiều ấy, trả đũa xong thì chẳng cần để tâm thêm.
Chỉ là mười năm trôi qua, những người không quan trọng đã hóa giải khúc mắc, trở thành những người quen sơ giao, còn người năm xưa dốc lòng muốn bảo vệ lại trở mặt thành thù, mỗi người mỗi ngả chia đôi đường.Trác Trí Hiên xoay vô lăng, lái xe rẽ vào đường vành đai, Đàm Hựu Minh bảo: "Đến trường đua ngựa Happy Valley đi."
Trác Trí Hiên tưởng anh nhớ Toffee rồi, vừa hay anh ta cũng không muốn để anh quay về một mình, bèn vội đáp: "Được thôi, cũng lâu rồi tôi chưa gặp Toffee."
Không phải cuối tuần mà Happy Valley vẫn đông người.
Quản lý Hoàng đã lâu không gặp Đàm Hựu Minh, đón tiếp bằng nụ cười rạng rỡ: "Cậu Đàm, cậu Trác, lâu rồi hai cậu mới ghé."
Đàm Hựu Minh cười, nhận lấy điếu thuốc ông ta đưa.
Quản lý Hoàng vẫn nói thứ tiếng phổ thông không chuẩn ấy: "Trông cậu hình như gầy đi nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!