Tần Triệu Đình giơ hai tay đầu hàng, Tưởng Ứng và Trác Trí Hiên một trái một phải bước đến cạnh anh ta, Tưởng Ứng lập tức tắt bảng điều khiển trung tâm, không để anh ta tiếp tục thêm dầu vào lửa, còn Trác Trí Hiên phối hợp hỏi chặn miệng: "Lát nữa sắp xếp thế nào?"
Trần Vãn đáp ngay: "Ăn ở Vạn Bảo Lâu, tôi đã đặt bàn rồi."
Mọi người cất súng rồi đi về phòng thay đồ. Đàm Hựu Minh thay lại áo hoodie có mũ và quần jeans, tóc hơi rối, trông chẳng khác gì một sinh viên đại học tính khí khó chịu.
Vùng da giữa ngón cái và ngón trỏ tay phải đau đến mức anh nhíu mày, anh vốc nước lạnh rửa mặt, khi đứng dậy, bên tay đã có thêm cồn iot, tăm bông và băng cá nhân.
Đàm Hựu Minh vờ như không thấy, để nguyên gương mặt ướt nước khó gần đi ra ngoài.
"Cậu muốn bị nhiễm trùng rồi vào bệnh viện khâu lại à?" Không ai hiểu rõ độ giật của 18 phát bắn lệch hướng hơn Thẩm Tông Niên.
Đàm Hựu Minh lạnh lùng nhìn lại, lại là ánh mắt đó, ánh mắt oán giận xen lẫn ghê tởm. Thẩm Tông Niên cau mày khó hiểu, dù có cãi nhau đi nữa thì cũng đâu đến mức…
Đàm Hựu Minh gần như giận dữ nhìn hắn: "Không đến lượt cậu quản."
Mặc kệ anh giận dỗi hay tuyệt giao, Thẩm Tông Niên vẫn không nhượng bộ chuyện anh làm tổn hại chính mình: "Cậu tự bôi hay tôi gọi người đến bôi giúp cậu?"
Mẹ kiếp, Đàm Hựu Minh ghét nhất cái kiểu tự nói tự quyết đó của hắn, đã vô lý mà còn dám chuyên quyền độc đoán như thế. Anh căng mặt giằng ra, nhưng bàn tay lớn đang giữ cổ tay anh lại siết rất chặt.
Bàn tay này từng dạy anh bắn súng, từng tự pha trà chanh cho anh.
Đàm Hựu Minh cụp mắt, không kiềm được mà nghĩ liệu bàn tay này cũng từng ném quân K cơ hôm ấy, ném vào sòng bạc hay cứ thế nhét vào áo của giai nhân, đã từng nắm tay chưa, đã làm gì, còn chạm vào đâu nữa. Tự mình vụng trộm lén lút, dâm loạn vô độ, vậy mà còn mặt mũi đứng đây dạy đời anh?
Anh lại hận bản thân mình vô dụng, 18 phát súng nhân từ nương tay làm rách cả tay thành trò cười cho người ta ngắm cả buổi. Ghen tuông quấn chặt lấy tự tôn, phản bội thiêu đốt lý trí, ngọn lửa giận từ sâu trong lòng bùng lên, Đàm Hựu Minh va mạnh vào hắn, thẳng tay ném cả lọ cồn iot lẫn băng cá nhân vào thùng rác.
"Cút." Ngón trỏ lấm tấm máu chỉ vào kẻ đầu sỏ, Đàm Hựu Minh cảnh cáo, "Thẩm Tông Niên, đừng tưởng tôi thật sự không dám nổ súng."
"Được thôi." Thẩm Tông Niên gọi anh lại, "Nếu cậu có thể nguôi giận thì cứ việc nổ súng vào tôi, chỉ cần sau này đừng lấy bản thân ra làm trò đùa nữa."
Đàm Hựu Minh chẳng nghe nổi một câu nào mình muốn nghe: "Tôi với cậu không còn gì để nói."Bãi đậu xe chỉ có mỗi Triệu Thanh Các, Trần Vãn vẫn chưa xong, anh ta ra ngoài trước nghe điện thoại, thấy Thẩm Tông Niên, Triệu Thanh Các cúp máy, dựa vào cửa xe: "Nếu đã muốn làm kẻ phản bội thì dứt khoát một chút, để người ta chết tâm."
"Chẳng có dứt khoát hay không dứt khoát." Thẩm Tông Niên chưa từng nghĩ tới chuyện cả đời cắt đứt, hắn chỉ lùi về vị trí bình thường, có thể đưa thuốc, nhưng không còn được phép dịu dàng dỗ dành như trước nữa.
Một khi đã rút lại phần đặc biệt vượt quá giới hạn ấy, Triệu Thanh Các chỉ rõ: "Những thứ khác cậu ta cũng sẽ không thèm nhận đâu."
Thẩm Tông Niên biết, nhưng chuyện hắn đã quyết thì không thể thay đổi, dẫu cho khoảnh khắc vừa rồi, đôi chân hắn như muốn chạy theo mà không cần ý thức cho phép.
"Rồi sẽ quen thôi." Hắn tự nhủ.
Bỏ cuộc giữa chừng là tối kỵ nhất, đau dài không bằng đau ngắn, Đàm Hựu Minh giận một hồi, rồi sẽ từ từ học cách quen với khoảng cách này thôi.
Chỉ là cuối cùng, hắn vẫn không kìm được lo lắng dặn dò: "Nhờ Trần Vãn để ý cậu ấy bôi thuốc giúp tôi." Đàm Hựu Minh mà đã bướng thì một Trác Trí Hiên cũng không giữ lại được.
Triệu Thanh Các nhìn hắn một cái, đáp: "Được."Trần Vãn và Trác Trí Hiên cùng nhau bước ra từ hành lang, đang nói chuyện thì gặp một bóng người đang th* d*c ở góc rẽ.
"Hựu Minh." Trần Vãn nhìn kỹ, thấy sắc mặt anh hơi tái, "Cậu không khỏe à?"
Vết thương trên tay như bằng chứng cho việc tự hạ mình đầu hàng kẻ địch, Đàm Hựu Minh lặng lẽ rụt tay vào trong ống tay áo hoodie rộng thùng thình, ngẩng mặt lên, nói: "Không sao, bắn súng lâu quá, đói bụng thôi."
"Vậy đi thôi," Trác Trí Hiên khoác vai anh, "A Vãn nói đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho chúng ta rồi đó."
Trần Vãn vỗ nhẹ vào lưng anh, an ủi: "Tôi đã gọi báo rồi, chúng ta vừa tới là có thể ăn ngay. Trong xe tôi có ít đồ ngọt, lấy tạm cho cậu lót dạ trước nhé."
Hai người một trái một phải kẹp lấy anh, ngay cả cơn gió lùa qua hành lang cũng chẳng lọt nổi, ấm áp dễ chịu, Đàm Hựu Minh hé miệng rồi lại thôi.
Hai bên hành lang trồng lan cùng trầu bà, ánh nắng từ giếng trời rọi xuống loang lổ.
Có lẽ Tưởng Ứng và Tần Triệu Đình đang đợi họ, đứng ở lối ra trò chuyện về thuế quan với tỷ giá hối đoái đang hỗn loạn mấy hôm nay, ra ngoài thêm chút nữa là Triệu Thanh Các và Thẩm Tông Niên đang đứng cạnh xe chờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!