Chương 41: Đối chọi gay gắt.

Thẩm Tông Niên vô cùng bận rộn, ngay ngày đầu tuần, hắn đã một mình lái xe đến Bồ Lợi.

Những chiếc xe màu đỏ may mắn cùng những chiếc thuyền Gondola qua lại tấp nập, du khách nối nhau không dứt. Bầu trời như chẳng bao giờ sập xuống, mùi nước hoa xa hoa lan đầy khiến lữ khách quên mất thời gian, cảm giác như sự xoay vần của trời đất chẳng hề liên quan đến vùng đất vàng son này.

Quản lý đứng chờ dưới cổng vòm mạ vàng, cung kính báo: "Cậu Thẩm, người đã tới rồi."

Thẩm Tông Niên giơ tay ra hiệu cho nhóm nhân viên dừng lại bên ngoài, chỉ dẫn theo một cấp dưới của Hà Vô Phi cùng mình bước vào.

"Cậu Thẩm." Vưu Kim Vinh buông cô gái bên cạnh ra, đứng dậy bắt tay hắn.

Thẩm Tông Niên không từ chối, song cũng chẳng tỏ vẻ thân mật, chỉ nhạt giọng: "Để ông đợi lâu rồi."

Vưu Kim Vinh chẳng để bụng, cười hề hề đáp: "Tôi cũng mới đến thôi."

Ông ta ra hiệu người bên cạnh ngồi xuống cạnh Thẩm Tông Niên để rót rượu, hàn huyên đôi câu. Thẩm Tông Niên nghe được một lúc đã mất kiên nhẫn, bèn nói thẳng: "Ông chủ Vưu muốn tôi xem gì, cứ lấy ra đi."

Vưu Kim Vinh là người Malaysia, một trong số ít khách hàng VVIP có điểm tích lũy khách sạn cao nhất, dính đến lượng giao dịch khổng lồ.

Trợ lý của Vưu Kim Vinh lấy ra một tập tài liệu niêm phong, hai tay dâng lên trước mặt Thẩm Tông Niên.

Thẩm Tông Niên lật xem qua rồi đặt hợp đồng xuống: "Lần đầu mà lượng giao dịch lớn đến vậy, ông chủ Vưu đúng là tin tôi thật đấy."

Vưu Kim Vinh muốn thông qua hắn để rửa tiền, chia nhỏ số tiền bẩn ra nước ngoài, còn hứa sẽ dành cho Bồ Lợi mức chiết khấu tốt nhất.

Lăn lộn trong nghề bao năm, những lời mời kiểu này Thẩm Tông Niên đã gặp nhiều không kể xiết, nhưng hắn luôn phớt lờ, trái lại, chính nhờ sự quản lý nghiêm ngặt của hắn mà từ ngày Bồ Lợi rơi vào tay hắn chưa từng xảy ra sơ suất nào, càng trở thành miếng mồi béo bở trong mắt các thế lực.

Vưu Kim Vinh hiện là mục tiêu mà Hà Vô Phi đang theo dõi, Hà Vô Phi hy vọng Thẩm Tông Niên có thể giúp anh ta làm tai mắt lần theo các cứ điểm của đối phương ở nước ngoài.

Thẩm Tông Niên không thích lo chuyện bao đồng, nhưng hai hôm trước đối phương vừa giúp hắn giải quyết êm thấm vụ tranh chấp cổ vật ở chợ đen Tân Châu, nếu giờ từ chối thì chẳng khác nào qua cầu rút ván. Hơn nữa muốn cắt đứt hoàn toàn đường dây của Thẩm Hiếu Xương ở Hải Thị thì vẫn phải mượn thế lực của anh ta, thế nên hắn mới đồng ý gặp Vưu Kim Vinh một lần.

Vưu Kim Vinh cười nói: "Đã là cậu Thẩm ra mặt thì tôi hoàn toàn yên tâm, đây cũng xem như chút thành ý của tôi."

Thẩm Tông Niên đáp: "Tôi thì chưa yên tâm, lần đầu hợp tác, cẩn trọng vẫn hơn."

Những giao dịch phi pháp như thế này luôn đặt tốc độ lên hàng đầu, tiền bẩn càng được phân tán nhanh càng khó truy vết. Vưu Kim Vinh lại đang nôn nóng muốn nắm lấy cơ hội làm một phi vụ thật lớn để giải quyết việc cấp bách, đồng thời kéo Thẩm Tông Niên xuống nước một lần, từ đó biến Bồ Lợi thành nơi rửa tiền ổn định, để lợi ích ràng buộc cả hai.

Nhưng Thẩm Tông Niên nổi tiếng là người khó đối phó, ông ta bèn hòa nhã bàn bạc: "Không sao. Nếu cậu Thẩm thấy rủi ro thì chúng ta có thể thử giao dịch thăm dò trước. Nếu trong quá trình đó có chỗ nào chưa ổn thì điều chỉnh lại cũng tốt, bởi tôi thật lòng muốn hợp tác lâu dài chứ không phải làm ăn một lần rồi thôi, xây dựng niềm tin giữa đôi bên mới là quan trọng nhất."

Vưu Kim Vinh rít một hơi xì gà, hỏi: "Vậy theo cậu Thẩm, lần đầu giao dịch bao nhiêu là hợp lý?"

Thẩm Tông Niên đánh dấu giảm một nửa so với mức giao dịch trong hợp đồng, đó cũng là phạm vi ngân sách mà lực lượng cảnh sát của Hà Vô Phi hiện tại có thể xử lý.

Vưu Kim Vinh cười: "Không vấn đề gì, cứ làm theo lời cậu Thẩm đi, tôi sẽ cho người về tiến hành ngay."

"Không vội." Thẩm Tông Niên vắt chéo chân, hai tay đan trước bụng, "Tôi còn một điều kiện nữa, nếu ông chủ Vưu không đồng ý thì khỏi bàn tiếp."

"Xin cậu Thẩm cứ nói."

"Tôi hy vọng có thể dùng tài khoản nước ngoài để giao dịch." Phần lớn số tiền bẩn mà Hà Vô Phi theo dõi đều mất dấu khi chảy vào nội địa, muốn lần ra cứ điểm ở nước ngoài thì khó như lên trời, không ai biết đường phân luồng, sổ sách hay cách vận hành của chúng ra sao.

Nét mặt Vưu Kim Vinh không đổi, nhưng ý cười trong mắt nhạt đi nhiều, thêm vài phần cảnh giác, song vẫn giữ vẻ tươi cười: "Ý cậu Thẩm là gì?"

Thẩm Tông Niên xòe tay ra, điềm tĩnh tự nhiên: "Ông chủ Vưu, trạm cuối của số tiền đó là ở chỗ tôi. Nếu có gì xảy ra , ông thì rửa sạch tay được, nhưng Bồ Lợi này thì chạy trời không khỏi nắng."

Vưu Kim Vinh trầm ngâm, khó đoán được trong đầu toan tính điều gì.

Vẻ mặt Thẩm Tông Niên lạnh lùng, không giận mà vẫn uy nghiêm, thẳng thừng chỉ ra: "Ông đang muốn đẩy hết rủi ro sang đầu tôi."

Vưu Kim Vinh khựng lại, bảo mình không có ý đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!