Chương 40: Thuận buồm xuôi gió.

"Thế thì có lẽ quan điểm của chúng ta khác nhau rồi." Thẩm Tông Niên bình thường có thể nhượng bộ Đàm Hựu Minh mọi chuyện, nhưng lần này thì thật sự không được: "Nhưng tôi vẫn phải nói lại một lần nữa, Hoàn Đồ không hề muốn cắt đứt với Bình Hải, chỉ là muốn lùi về một khoảng cách hợp lý, khoa học, vị trí mà vốn dĩ nó nên ở thôi."

Một khoảng cách an toàn, dù là với Thẩm Tông Niên hay chính Hoàn Đồ.

Đàm Hựu Minh không chấp nhận nổi lý do ấy, anh nhíu mày: "Thẩm Tông Niên, cậu cho tôi một lý do thật đi."

Thẩm Tông Niên thoáng khựng lại, Đàm Hựu Minh đúng là rất thông minh.

Vòng vo nãy giờ, Đàm Hựu Minh không muốn tiếp tục đóng kịch với hắn nữa: "Nếu là vì câu nói của tôi buổi tối hôm tiệc thọ thì tôi xin lỗi." Anh nghiêm túc mà trịnh trọng: "Đó không phải là lời thật lòng của tôi, tôi chưa bao giờ muốn vạch rõ ranh giới với cậu, càng không có chuyện không mời cậu đến những dịp quan trọng của đời tôi, như lễ đính hôn chẳng hạn, điều đó là không thể.

Mà… hơn nữa…" Giọng anh gần như bất lực, "Là chính cậu né tôi trước, tôi mới nhất thời nóng giận nói bậy thôi, cậu thừa biết tính tôi mà."

Thẩm Tông Niên đáp ngay: "Không phải, không liên quan gì đến chuyện đó."

"Vậy là vì cái gì?"

"Vì ràng buộc giữa Hoàn Đồ và Bình Hải đã vượt quá giới hạn hợp lý." Thẩm Tông Niên siết chặt tay lại, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh, lý trí, "Muốn sau này đôi bên phát triển độc lập thì phải tách bạch lợi ích cho rõ ràng và công bằng."

"Chuyện tôi sang châu Âu đóng quân vốn chẳng liên quan gì đến cậu, lại càng không vì bất kỳ khúc mắc nào. Đàm Hựu Minh, tôi chưa từng và cũng sẽ không bao giờ có ý kiến gì với cậu. Bất kể là khi nào, khả năng đó tuyệt đối không tồn tại."

"Còn với nhà họ Đàm, tôi chỉ luôn giữ lòng biết ơn. Quyết định lần này đơn thuần là vì lợi ích doanh nghiệp, phù hợp với quy luật thương mại, chỉ đơn giản như vậy thôi."

Thẩm Tông Niên nói đến nước này, tức là không còn đường lui.

Món ăn vừa rồi trong dạ dày bỗng biến thành cơn sóng dữ dội trào lên. Đàm Hựu Minh cố nén nhịp tim hỗn loạn, ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt ấy không hề sắc lạnh, nhưng lại như xuyên sâu vào tận đáy hồn Thẩm Tông Niên: "Tức là chỉ cần có lợi là được?"

"Thẩm Tông Niên."

"Cậu sẵn sàng vì một tương lai mới mà từ bỏ những dự án chúng ta đã cùng gây dựng, cùng kêu gọi đầu tư, cùng ngồi vào bàn đàm phán?"

"Không phải là từ bỏ." Giọng Thẩm Tông Niên vẫn bình tĩnh đến lạnh lùng. Hắn vốn là người giỏi thương thảo, thậm chí còn chậm rãi phân tích lợi, hại thay anh: "Tôi cam đoan với cậu, ngoài việc chuyển nhượng cổ phần, mọi thứ khác sẽ y nguyên. Dây chuyền sản xuất ở trung nguồn giữ lại, đội ngũ bán hàng ở hạ nguồn cũng không cần quay về Hoàn Đồ."

"Chúng ta có thể ký điều khoản ưu đãi thương mại đơn phương. Bình Hải mãi mãi là khách hàng được ưu tiên cao nhất của Hoàn Đồ."

Nhưng khách hàng ưu tiên nhất của Bình Hải không nhất thiết phải là Hoàn Đồ.

"Trừ Bắc Giác ra, tất cả các dự án khác của Bình Hải Hoàn Đồ vẫn sẽ dành cho cậu quyền ưu tiên tuyệt đối, kể cả những công ty đứng tên cá nhân cậu. Tôi sẽ dùng tất cả những gì tôi có để…"

"Câm miệng!" Cuối cùng Đàm Hựu Minh cũng không chịu nổi nữa, đạp mạnh vào chân bàn: "Ai thèm! Cậu đang bố thí cho ăn mày hay đang tống cổ tôi đấy?"

"Đến cả cái điều khoản khách hàng ưu đãi nhất mà cậu cũng nghĩ ra được hả Thẩm Tông Niên?"

"Dựa vào đâu? Chỉ vì cậu nhìn thấy dự án khác béo bở hơn nên muốn tách khỏi tôi à?"

"Đừng có mơ." Ngón tay Đàm Hựu Minh run rẩy, anh cáu kỉnh châm một điếu thuốc để đè nén cơn quặn thắt trong bụng, ngẩng cằm thách thức: "Nếu tôi nói tôi không nhận thì cậu định làm gì."

Thẩm Tông Niên không mấy bất ngờ: "Tôi sẽ chuyển giao cho những người khác trong nhà họ Đàm sẵn lòng nhận." Hắn hiểu Đàm Hựu Minh, càng hiểu rõ gia tộc này, dù thế nào đi nữa, hắn cũng sẽ đảm bảo cổ phần vẫn rơi vào tay nhà họ Đàm.

Hắn cứ thẳng thắn, chu toàn như vậy, dứt khoát đến mức có phần làm tổn thương. Đàm Hựu Minh cười lạnh, thấy đối phương đáng sợ, đáng sợ đến mức thật đáng ghét.

Đây rõ ràng là lấy người thân ra ép anh, anh có thể từ chối, nhưng các cổ đông khác trong gia tộc tuyệt đối sẽ không bỏ qua miếng bánh từ trên trời rơi xuống này. Nếu Đàm Hựu Minh kiên quyết từ chối, toàn bộ áp lực sẽ đổ hết lên đầu anh.

"Tóm lại, cậu nhất định phải chuyển nhượng cho bằng được sao?"

Thẩm Tông Niên nuốt khan, bình tĩnh nhìn anh.

Đàm Hựu Minh trở nên lạnh lùng cứng rắn: "Trả lời tôi đi, phải hay không?"

Lần này Thẩm Tông Niên không thỏa hiệp nữa: "Phải."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!