Tiếng flash máy ảnh chớp liên hồi, từng luồng sáng trắng đan cắt như những lưỡi kiếm sắc lạnh, chặn ngang lối đi phía trước. Hai người đứng sóng đôi trên thảm đỏ nhà thờ, một người lạnh lùng mạnh mẽ, người kia toát lên vẻ ung dung tự tại.
Đàm Hựu Minh trông có vẻ ngả ngớn nhưng lại rất giàu kinh nghiệm đối phó với truyền thông: "Nếu vừa rồi các vị chịu khó lắng nghe cuộc họp thì hẳn cũng biết cục trưởng Hoàng đã đánh giá rất cao việc Hoàn Đồ và Bình Hải tăng cường trao đổi kỹ thuật, hợp tác tiêu thụ và hỗ trợ những doanh nghiệp sáng tạo hàng đầu."
"Hoàn Đồ và Bình Hải luôn dẫn đầu về mọi mặt, từ tốc độ tăng trưởng tổng sản phẩm kinh tế địa phương, lợi nhuận và nguồn thu thuế, đến mức tăng trưởng giá trị gia tăng của toàn ngành."
"Hay là…" Anh hơi dừng lại, "Có ai ở đây nghi ngờ lời khen của tòa thẩm phán chăng?"
Ánh sáng ngũ sắc từ những ô kính màu của nhà thờ rực rỡ chiếu rọi, lấp lánh trên đôi mắt hoa đào và mái tóc đen nhánh của Đàm Hựu Minh. Cuộc đối đầu vi diệu thầm lặng diễn ra tại nơi đây tựa như ánh sáng và bóng tối đan xen trên ô kính, lúc rực rỡ tỏ tường, lúc lại mơ hồ chìm khuất..
Micro và ống kính tele của các phóng viên hơi lùi lại, Đàm Hựu Minh nở nụ cười: "Nếu hiện tại chưa có, vậy tôi mong mọi người tiếp tục dõi theo trong tương lai. Hoàn Đồ và Bình Hải luôn đón nhận sự giám sát và động lực từ mọi tầng lớp xã hội, cùng các đồng nghiệp nỗ lực vì một môi trường thị trường đa dạng và phát triển rực rỡ cho thành phố Hải Thị."
"Vậy xin hỏi cuộc họp hôm nay có ảnh hưởng gì đến sự hợp tác giữa Hoàn Đồ và Bình Hải không?"
Đàm Hựu Minh trả lời nhẹ bâng: "Đương nhiên là ảnh hưởng tích cực, thúc đẩy những chuẩn mực tốt đẹp hơn rồi."
"Hoàn Đồ và Bình Hải sẽ không từ bỏ hợp tác." Anh đối đáp với các phóng viên như đang trò chuyện, hòa nhã mà không tùy tiện, thậm chí còn khéo léo phản công: "Nếu các vị cứ nhất quyết cho rằng vụ sáp nhập này của chúng tôi là trái luật, hay thương vụ mua lại kia là bất hợp pháp thì phải đưa ra bằng chứng chứ."
"Ai cáo buộc thì người đó phải chứng minh cụ thể là vi phạm quy định nào, phạm luật gì? Bằng không, tôi sẽ khiếu nại các vị về tội vu khống bừa bãi đấy."
Đám phóng viên im lặng giây lát.
Đàm Hựu Minh vắt chiếc áo vest lên trên cánh tay, vừa bước xuống cầu thang vừa mở một con đường an toàn cho Thẩm Tông Niên đang đi phía sau: "Việc hợp nhất một phần các ngành công nghiệp của Hoàn Đồ và Bình Hải là dựa trên sự bổ sung về vốn và kỹ thuật, hoàn toàn phù hợp với định hướng chính sách nhằm tối ưu hóa tài nguyên xã hội và tiết kiệm năng lượng."
Nói đến đây, Đàm Hựu Minh đột nhiên phát ra một tiếng "hừ" khẽ, tỏ vẻ nghi hoặc pha chút trách móc: "Này, các vị đến đây mà không chuẩn bị gì sao? Chỉ cần nhìn vào báo cáo tài chính và khảo sát thị trường mà chúng tôi công bố nửa đầu năm nay là rõ, sau khi triển khai chiến lược hợp nhất, chúng tôi đã cắt giảm chi phí trùng lặp, nâng cao hiệu suất sản xuất ở nhiều ngành chế tạo, nhờ đó mà giá một số sản phẩm đã giảm, người hưởng lợi cuối cùng chính là người tiêu dùng."
"Chưa nói đến tổng giá trị sản xuất hằng năm, các chỉ tiêu bảo vệ môi trường hay việc lần đầu tiên chúng tôi vượt qua rào cản kỹ thuật ở nước ngoài…" Nhắc đến thành tích, Đàm Hựu Minh vung tay thật rộng, chỉ trỏ: "Tạp chí Tầm Nhìn Kinh Tế số 9 trang 32, bài báo độc quyền phân tích chuyên sâu kéo dài bảy trang đấy," Anh cố ý tỏ vẻ bực dọc: "Các vị không ai mua à?"
Không ai đỡ nổi những câu nói nửa đùa nửa thật của cậu chủ Đàm. Mấy năm trước truyền thông Hải Thị đã truyền tai nhau "Chỉ cần cậu Đàm cười một cái, Hải Đảo ngày bão tố cũng hóa trời quang" quả thật chẳng sai. Cách anh vừa mềm vừa cứng khiến một số phóng viên chỉ biết cười gượng.
"Không sao." Đàm Hựu Minh gật đầu, tỏ vẻ thông cảm: "Lát nữa trợ lý của Bình Hải sẽ gửi một bản đến tòa soạn của mỗi người, rất hoan nghênh mọi người đọc, tiện cho chúng ta trao đổi nhiều hơn vào lần gặp tới."
"Còn về việc liệu thị phần của Minh Long có bị vượt qua hay không…" Đàm Hựu Minh đột nhiên dừng lại, cúi đầu nhìn người đặt câu hỏi mang tính khiêu khích: "Có lẽ người mà anh nên hỏi là anh Triệu mới đúng."
Nụ cười vừa dấy lên đã tắt ngấm, bầu không khí trở nên nặng nề.
Người đặt câu hỏi nghẹn lại, rõ ràng là anh ta nào dám đi hỏi Thái tử gia.
Vừa khi mọi người tưởng rằng Đàm Hựu Minh bị chạm vào tự ái thì anh bất ngờ nở một nụ cười thân thiện, chỉ vào Thẩm Tông Niên đã đi trước, dịu dàng xin lỗi mọi người: "Thôi, xin phép nhé, tôi không thể để lãnh đạo đợi lâu được, hẹn gặp lại mọi người sau."
Giọng điệu ôn hòa nhưng không cho phép bất kỳ sự phản đối nào, vì thế chẳng còn ai dám giữ chân anh nữa.
Nắng trời đuổi theo bóng lưng phong lưu, phóng khoáng của Đàm Hựu Minh, anh bước nhanh đuổi kịp Thẩm Tông Niên, vai kề vai, cùng nhau khuất khỏi tầm mắt mọi người.
Chẳng ai nhận ra ngay khi vừa quay lưng đi, nụ cười trên khuôn mặt anh đã vụt tắt.Mãi đến khi chiếc Bentley màu đen phóng nhanh đi khuất mới có người hoàn hồn, vừa bực bội vừa bất lực: "Lại để họ chuồn rồi."
Thoạt trông Đàm Hựu Minh nói rất nhiều, nhưng thực chất lại kín như bưng, tất cả đều là lý thuyết chung chung, vòng vo đầy quan cách, chẳng có chút thông tin giá trị nào, chí ít là không có thứ mà họ muốn.
Ba nhân vật quyền lực nhất tại Hải Thị luôn là cơn ác mộng nghề nghiệp của các phóng viên tài chính. Thái tử gia không bao giờ nhận phỏng vấn hay chụp ảnh, cả ngày thoắt ẩn thoắt hiện; Thẩm Tông Niên thì nổi tiếng miệng độc như dao, hỏi tám trăm chữ mà đáp lại được mười chữ đã là nể mặt lắm rồi, ấy là còn tính cả một dấu chấm câu; so ra Đàm Hựu Minh có vẻ dễ nói chuyện nhất, nhưng thực chất lại là người khôn khéo khó nắm bắt nhất.
Mỗi lần trò chuyện đều tưởng như vô cùng suôn sẻ, nhưng đến khi kịp nhận ra mới biết tất cả chỉ toàn những lời vòng vo, "nghe rồi nhưng đáp cho có" của một công tử phong lưu.
Nữ phóng viên lật lại chiếc máy ảnh, cố gắng chọn ra những bức ảnh có giá trị trong ngày. Khi lướt qua hai khuôn mặt điển trai, cô chợt nhớ đến lời tiền bối dặn dò thuở chập chững vào nghề: Người khác đều đua nhau săn lùng Minh Long, còn chị muốn cô đi rình hai người này.
Tiền bối thấy cô là người ngoại tỉnh mới đến: "Biết hai người này là ai không?"
Cô cầm tờ báo lên, à, hai gương mặt đại diện cho nhà họ Đàm thì ai mà không biết. Thẩm Tông Niên được mệnh danh là Hung thần mặt lạnh, Đàm Hựu Minh là Mặt cười đào hoa. Hai khuôn mặt còn non nớt hơn bây giờ chiếm nửa trang báo cũ, khi đó cả hai cũng chỉ mới chập chững vào nghề, vai kề vai, tay chạm tay, một người nhíu mày, người kia thì mỉm cười.
Nhiều năm trôi qua, giờ đây chẳng còn cây bút nào dám viết như vậy nữa.Chiếc Bentley màu đen lướt dọc theo đường Burstington, những tấm quảng cáo mùa hè của các nhãn hàng xa xỉ đã được thay dỡ, song tán tử kinh rậm rạp và hàng cọ trên hòn đảo nhiệt đới vẫn luôn xanh tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!