Chương 39: Bức tường sắp sụp.

Phố Burstington đang trong giờ cao điểm buổi tối, một chiếc Pagani vừa lướt qua thì một chiếc Lotus nối đến. Đàm Hựu Minh và Trác Trí Hiên đã hẹn nhau tối nay sẽ dùng bữa tại khách sạn của anh ta.

Trác Trí Hiên tắc đường gần nửa tiếng, hỏi: "Cậu tới khu này làm gì vậy?"

Đàm Hựu Minh ngại không dám nói mình đang theo dõi Thẩm Tông Niên, đành ậm ừ: "Có chút việc."

Trác Trí Hiên tra hỏi: "Tự cậu lái xe đến à?"

"Sao thế?"

Trác Trí Hiên ném điện thoại cho anh: "Cậu xem đi." Bức ảnh mờ đến mức chẳng nhìn rõ được gì.

"Vô vị."

Trác Trí Hiên: "Cậu thật sự đi xem mắt với Uông Tư Mẫn à?"

Đàm Hựu Minh: "Không phải, tình cờ gặp, tiện thể đi nhờ xe thôi."

Trác Trí Hiên đánh tay lái, bóng gió hỏi dò: "Xem mắt không hợp à?"

"Xem mắt thì không hợp, nhưng hợp tác thì có thể."

Trác Trí Hiên muốn nói lại thôi, vì mải buôn chuyện nên để xe sau chen lên trước, anh ta vội thắng gấp khiến Đàm Hựu Minh chúi người về phía trước, may mà có dây an toàn giữ lại: "Mẹ kiếp, cậu lái xe cẩn thận đi, Uông Tư Mẫn phóng 150km còn chắc tay hơn cả cậu đấy."

Trác Trí Hiên cả giận: "Cậu đừng có chó chê mèo lắm lông đi!"

Quản lý khách sạn đã đứng chờ ở cửa, sau khi vào phòng VIP đóng cửa lại, Đàm Hựu Minh ném một xấp bản thảo hợp đồng mỏng cho anh ta: "Xem đi."

Anh cởi áo khoác treo lên chiếc móc bằng gỗ gụ, tháo luôn đồng hồ khỏi cổ tay: "Thế nào?" Hôm nay anh đã ở nhà tự soạn một bản hợp đồng cho Thẩm Tông Niên, tuy vẫn chỉ là bản nháp.

Trác Trí Hiên chỉ mới lật hai trang đã ghen tị đỏ mắt: "Cậu mang cả vốn cưới vợ ra đặt cược à?"

Đàm Hựu Minh ngồi xuống cởi khuy măng sét, ngạc nhiên hỏi: "Vốn cưới vợ của tôi chỉ có nhiêu đó thôi sao?"

Trác Trí Hiên hậm hực lườm anh một cái.

Thấy đối phương cắm cúi xem mãi mà chẳng nói câu nào, Đàm Hựu Minh cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: "Rốt cuộc thì thấy sao?" Môi anh mấp máy: "Cậu ấy… sẽ để ý đến tôi chứ?"

Trác Trí Hiên đã chết lặng rồi: "Cho tôi đi, tôi sẽ để ý đến cậu." Tuy là cháu đích tôn nhà họ Trác, nhưng anh ta không được yêu quý, ngay cả cái khách sạn này, dù đứng tên anh ta nhưng cổ phần chẳng có bao nhiêu.

Đàm Hựu Minh cười: "Tôi cho cậu còn ít chắc?"

Đúng là Đàm Hựu Minh rất hào phóng với anh ta, Trác Trí Hiên cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút, rồi nói khách quan: "Không chỉ để ý đâu, còn cảm động đến phát khóc ấy chứ."

Đàm Hựu Minh hài lòng, khóe môi cong lên.

Trác Trí Hiên không muốn nhìn cái vẻ mặt đó của anh, rót trà, chỉ thấy cạn lời: "Rốt cuộc hai cậu bị sao đấy, hiếm khi thấy hai cậu cãi nhau đến mức này."

Đàm Hựu Minh thu lại nụ cười, kể lại toàn bộ chuyện đêm tiệc mừng thọ của ông cụ, bực bội nói: "Cũng không thể đổ hết lỗi lên đầu tôi được đúng không, cậu nói xem, rõ ràng là cậu ấy sai trước mà."

Nghe đến đoạn đính hôn với không đính hôn, Trác Trí Hiên chỉ thấy hai mắt tối sầm, tính nói lại thôi: "Cậu… tôi… haiz…"

Đàm Hựu Minh hung dữ đập bàn: "Tôi nói sai chắc?"

"Không phải… chỉ là…" Trác Trí Hiên đang cẩn thận chọn lời thì Đàm Hựu Minh đột nhiên biến sắc.

Trác Trí Hiên không khỏi căng thẳng: "Lại làm sao nữa?"

Đàm Hựu Minh cầm điện thoại lên, vẻ mặt như nhìn thấy ma, xác nhận hai lần rồi chớp mắt: "Thẩm Tông Niên bảo mai tôi về nhà ăn cơm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!