Chương 38: cùng bình minh.

Sau vài lượt rượu, các khách mời trong sảnh mừng phúc tản thành từng nhóm, ai uống trà thì uống trà, ai thích đánh bài thì tụm lại đánh bài.

Quan Khả Chi đang chơi mạt chược với mấy người lớn tuổi, đảo mắt tìm Đàm Hựu Minh không thấy đâu, chỉ thấy Thẩm Tông Niên đứng một mình bên cửa sổ, chẳng rõ đang nghĩ gì.

Quan Khả Chi vẫy tay, nhìn sắc mặt cậu con trai lớn: "Sao trông con kém sắc thế, thím đã dặn rồi, đi mời rượu thì đừng uống cạn ly, con sao uống lại được mấy ông chú nhà họ Đàm kia."

Thẩm Tông Niên lắc đầu đáp: "Con không sao."

"Con có thấy anh Sơn của con đâu không, gọi lại đây giúp thím." Quan Khả Chi đánh mạt chược cùng người lớn nên không tiện xem điện thoại nhiều, "Thím có chuyện muốn nói với ông ấy."

"Vâng."

Thẩm Tông Niên đi một vòng từ sảnh chính sang sảnh phụ vẫn không tìm thấy người, lúc đi ngang qua sân thượng, hắn vừa định đẩy cửa thì nghe thấy giọng nói có phần bực bội của Đàm Trọng Sơn vang lên: "Đây là nhà họ Uông cố ý thả tin hay là ý của cậu?"

Thẩm Tông Niên rụt chân về, định lát nữa quay lại, nhưng ngay lúc quay người, hắn lại nghe thấy tên mình.

Đàm Khải Chính kêu oan: "Em đâu cố ý nhắm vào thằng bé, em chỉ nói đúng chuyện thôi. Anh cũng biết vì sao nhà họ Uông do dự mà, dự án ở Bắc Giác họ đã theo dõi bao lâu rồi mà vẫn còn lưỡng lự, chính vì hai nhà chúng ta ràng buộc với nhau quá chặt."

Liên hôn nghĩa là hợp tác sâu rộng, đôi bên cùng có lợi, nếu người hưởng ưu tiên số một trong tất cả các dự án của nhà họ Đàm luôn là nhà họ Thẩm, vậy thì bất kỳ bên khác cũng chỉ có thể xếp thứ hai, nhận phần lợi ích ít ỏi còn lại, ai mà chịu dấn thân vào một thương vụ lỗ vốn như thế?

Như vậy là không công bằng.

Việc hai nhà Thẩm – Đàm hợp tác qua nhiều thế hệ là đúng, nhưng so với thời ông bà, cha mẹ, mức độ ràng buộc hiện nay rõ ràng đã vượt quá giới hạn.

Mà ràng buộc quá mức, xét ở một góc độ nào đó cũng tiềm ẩn không ít nguy cơ.

"Thôi thì cho dù cuối cùng không phải nhà họ Uông, thì bất kỳ gia đình nào cũng không thể chấp nhận một cuộc hợp tác bất bình đẳng như thế, anh thấy đúng không? Ai lại muốn chịu thiệt để kết thân với nhà họ Đàm?"

Đàm Khải Chính cau mày rầu rĩ: "Anh nghĩ em muốn làm người xấu sao? Chẳng qua ban nãy mấy chú bác cứ hỏi em khi nào Hựu Minh có tin vui, khi nào thì Tổ Di đính hôn."

"Em thật sự không trả lời được, ngay cả ba cũng không đáp được, chỉ có thể lấy cớ quanh co. Mấy chú bác đó đều có con cháu đề huề, ai cũng tự hào hãnh diện, ba thì lớn tuổi rồi, hôm nay lại là tiệc mừng thọ, vậy mà vẫn phải bận tâm những chuyện con cháu chưa đâu vào đâu."

Không phải ông bảo thủ hay truyền thống, mà là cách nhìn của người ngoài vốn dĩ đã như thế. Trong thế giới của những người lớn tuổi, nhà nào con cái yên bề gia thất, con cháu quây quần thì mặc nhiên được xem là hơn một bậc, dù mình không muốn thừa nhận cũng chẳng thể thay đổi được.

Đàm Trọng Sơn nheo mắt nhìn ông, Đàm Khải Chính bất đắc dĩ: "Anh cả, anh đừng nghĩ em tệ như thế. Em nhìn Hựu Minh lớn lên, cũng nhìn Thẩm Tông Niên lớn lên, làm sao không thương thằng bé được. Nếu không chuyện Thẩm Hiếu Xương năm xưa, bất kể Hựu Minh có cầu xin thế nào, em cũng sẽ tuyệt đối không nhúng tay vào."

Đàm Khải Chính vốn là người bo bo giữ mình, nhưng năm đó khi Thẩm Tông Niên mới bước chân vào thương trường, cần lật đổ Thẩm Hiếu Xương và vượt qua nhiều cửa ải quan hệ, ông đã âm thầm ra tay giúp con đường của hắn trở nên suôn sẻ hơn.

"Đúng là thằng bé rất có chí tiến thủ, hiếu thảo, đáng tin. Tấm lòng nó đối với Tổ Di em đều ghi nhớ cả, nhưng em cũng xin nói thẳng, lý lẽ này áp dụng cho nó giống như với Hựu Minh. Nếu nó cứ mãi bao bọc, chiều chuộng Hựu Minh như thế thì chuyện hôn nhân của chính nó cũng chẳng sáng sủa gì đâu."

"Liên hôn là gì, tức gắn kết thành cộng đồng lợi ích thân cận nhất. Thằng bé cứ mãi ưu tiên nhà họ Đàm thì còn nhà nào muốn chịu đứng thứ hai để kết thân với nó? Đến khi đó, không chỉ Hựu Minh khó tìm được đối tượng mà bản thân nó cũng sẽ trở thành người cô độc."

"Anh nghĩ chỉ mình em quan tâm dự án Bắc Giác sao? Còn cả đám họ hàng cổ đông nữa, chẳng qua họ không nói ra thôi. Nhà họ Uông cứ chần chừ, mãi không nhập cuộc, kéo dài quá lâu thì thể nào họ cũng có ý kiến, anh nghĩ lúc đó vị trí của Thẩm Tông Niên sẽ không khó xử sao?"

Đàm Trọng Sơn vốn im lặng từ nãy chợt ho khan, khiến Đàm Khải Chính hốt hoảng vỗ lưng cho ông: "Anh cả, anh cả, anh không sao chứ? Thôi… em không nói nữa. Dạo này anh có đi khám đúng hẹn không, có đo huyết áp đều không vậy?"

Đàm Trọng Sơn gạt tay ông ra, bình tĩnh cảnh cáo Đàm Khải Chính: "Những lời này cậu tuyệt đối không được nói trước mặt hai đứa nó, cũng không được để ba nghe. Giữ kín trong bụng cậu thôi."

Đàm Khải Chính bực bội: "Em đâu có nhiều chuyện như vậy! Chuyện này em chỉ dám nói với mình anh thôi, ngay cả trước mặt chị dâu cả em cũng chưa từng hé nửa lời."

Đàm Trọng Sơn đuổi ông đi nhưng không lập tức quay lại phòng tiệc, sờ vào túi, ông mới phát hiện không mang theo hộp thuốc. Ông rút một điếu thuốc châm lửa, chẳng biết đang nghĩ gì, điếu thuốc cháy đến hết, ông đứng hóng gió một lúc rồi mới trở về phòng riêng.

Thẩm Tông Niên cầm một ly trà nóng đi đến đưa cho ông: "Chú Đàm, thím Quan tìm chú."

Đàm Trọng Sơn nhận lấy trà nóng: "Ừ, con cũng đừng uống nhiều quá, trừ mấy cụ lớn tuổi, còn lại cứ xã giao vừa phải thôi là được."

Ánh mắt của Thẩm Tông Niên khẽ lướt qua vài sợi tóc bạc không rõ trên đầu ông: "Vâng."

Đàm Trọng Sơn bước đến phía sau Quan Khả Chi, chỉ vào mấy quân bài ở đầu và cuối: "Ù đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!