Sau buổi triệu tập hôm đó, Hiệp hội im hơi lặng tiếng suốt cả tuần, không gửi thẻ vàng, cũng chẳng nhắc gì đến tiền phạt.
Đàm Hựu Minh lơ đãng hỏi Dương Thi Nghiên hai lần, cô chỉ đáp rằng hạn chót xử lý trùng vào kỳ nghỉ nên phải dời lại.
Đàm Hựu Minh hết kiên nhẫn, gọi thẳng cho một người anh quen biết bên Hiệp hội, không phải là anh lo GU thật sự kiện tụng thành công, chỉ là…
Trong lòng bực bội, anh chẳng còn nể nang ai: "Rốt cuộc bên anh đang toan tính gì thế, muốn làm gì nói một câu cho vuông đi."
"Anh nói cậu Đàm nghe này," Phùng Vỹ Kiệt tức mà bật cười, "Buổi triệu tập của hai cậu thành ra cái gì rồi mà còn có mặt mũi giục bọn anh. Anh còn phải hỏi ngược lại đây, rốt cuộc Bình Hải với Hoàn Đồ đang bày trò gì thế?"
Ở vị trí của anh ta, mỗi năm xử lý không dưới cả nghìn vụ cạnh tranh không lành mạnh: "Ý là sao đây, tiền nhiều quá không có chỗ để tiêu nên tranh nhau đòi nộp phạt à?"
Việc bị kéo dài đến giờ phải trách Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên, biên bản điều tra của hai người đúng là chẳng thể nào xem nổi.
Bảo họ không ăn ý thì không đúng, họ phản bác rất chuẩn xác, chi tiết kín kẽ, logic bằng chứng hoàn chỉnh, khiến cáo buộc của GU chẳng có cơ sở để thành lập.
Nhưng bảo họ ăn ý thì cũng không nốt, cứ hễ đụng đến rủi ro nội bộ là cả hai lại tranh nhau nhận hết về mình, khiến cấp dưới khổ sở, ngày nào cũng ôm hồ sơ lên hỏi anh ta rốt cuộc phải xử lý thế nào.
Ai cũng biết Hoàn Đồ và Bình Hải thân nhau đến mức như mặc chung một chiếc quần: "Này, hai cậu không thống nhất lời khai được à, hỏi gì cũng giành nhận về mình hết, sợ đối phương bị ăn thẻ vàng lắm hay sao?"
Phùng Vỹ Kiệt từng thấy đủ kiểu lừa lọc, trở mặt, nhưng nghĩa khí kiểu này thì đúng là lần đầu: "Anh biết hai cậu là đối tác, tình nghĩa sâu đậm thế nào cũng hiểu, nhưng cũng đâu cần lao ra đỡ đạn cho nhau đến mức này."
Đàm Hựu Minh bị mắng rát hết cả mặt, rõ ràng anh hùng hổ gọi điện đến, cuối cùng còn bị phản đòn một nhát. Anh bực bội đáp: "Nói linh tinh gì thế, ghi theo lời tôi là đúng rồi còn gì. Các anh làm ơn kết thúc vụ này nhanh lên, không thì tôi kiện lên Ủy ban vì cái tội trì trệ đấy."
"Hây, đúng là hoàng thượng không vội, thái giám đã sốt ruột rồi." Phùng Vỹ Kiệt chẳng chấp làm gì, "Biết rồi, biết rồi. À mà hình như sinh nhật cụ Đàm sắp tới nhỉ? Nhớ chuyển giúp lời chúc từ anh và ông già nhà anh đến cụ nhé."
Bên ngoài ai cũng nhòm ngó tiệc mừng thọ của ông cụ, nhưng nhà họ Đàm đã thông báo từ trước là không tổ chức tiệc lớn, cũng không nhận quà, thế nên các gia đình chỉ có thể dựa vào quan hệ mà gửi lời hỏi thăm, chúc mừng, coi như tạo cảm giác có mặt.
"Ừ."
Phùng Vỹ Kiệt vẫn không yên tâm: "Cậu đừng quên đấy nhé." Mọi người đều đang tìm đủ cách để gửi lời chúc, chắc chắn không ít người trông chờ vào Đàm Hựu Minh.
Đàm Hựu Minh: "Không quên của anh đâu."Đúng ngày sinh nhật, trời hiếm hoi nắng ráo, Đàm Trọng Sơn đã đặt tiệc tại một khách sạn của Bình Hải.
Trong sảnh phúc lộc đầy nhà, ngọc trắng quý hiếm, phòng trà bằng gỗ Nam Mộc, vài chậu lan quân tử thanh nhã mà vẫn toát ra khí phái.
Một chiếc Bentley và một chiếc Cayenne lướt qua nhau ở bãi đỗ xe. Hai bóng người cao ráo lần lượt bước xuống, áo vest cùng kiểu dáng, một người màu xám chuông gió, một người màu sâm panh nhạt. Cà vạt, khuy măng sét, đồng hồ, giày da, chất liệu đều giống nhau, thậm chí chiếc kẹp cà vạt nhìn nghiêng nhìn dọc cũng na ná một phong cách.
Hai người liếc nhau một cái, sau đó không hẹn mà cùng quay đi.
Suốt quãng đường đi vào thang máy, không ai nói một lời, cả hai đều nhìn thẳng về phía trước, cứ như chưa từng có màn cãi nhau ầm ĩ hay vụ đua xe trẻ con trên đường núi Mạch Lý.
Người trưởng thành, nhất là những người quá thân thuộc luôn biết lúc nào có thể tranh cãi, lúc nào nên im lặng.
Bầu không khí chẳng hề dễ chịu, im lìm đến mức gượng gạo. Hôm nay là ngày quan trọng của ông cụ, Thẩm Tông Niên không phải trẻ con, hắn phá vỡ sự im lặng trước: "Cậu từ Giám Tâm qua đây à?" Cuộc họp thường kỳ của Giám Tâm đều vào thứ ba.
Đàm Hựu Minh quay gáy cho hắn xem, cười khẩy: "Giám đốc Thẩm sắp đi đến phương trời xa xôi rồi còn rảnh quan tâm tôi lết từ đâu tới làm gì."
"…"
Cửa thang máy mở ra, Đàm Hựu Minh ưỡn ngực bước ra trước, Thẩm Tông Niên khẽ tránh sang một bên, theo sau.
Phúc lộc có đầy nhà hay không thì chưa biết, nhưng khách khứa thì kín đặc, cả đại sảnh rộn ràng tiếng người.
Quan Khả Chi thấy hai người đến cùng lúc thì yên tâm: "Hai đứa đi cùng nhau à?"
Đàm Hựu Minh ấp úng: "… Vâng." Cùng từ bãi đỗ xe lên thang máy, cũng tính là đi cùng mà.
Sợ Quan Khả Chi hỏi thêm, anh vội nói: "Con đi tìm ông đây." Tiện thể để nhân vật chính của buổi tiệc thọ xem món quà lớn anh đã chuẩn bị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!