"Bên tài vụ nói sau khi từ chối nhận tiền, phía các cửa hàng vẫn nhất quyết chuyển tiền sang."
Dương Thi Nghiên ôm xấp văn bản cần ký duyệt vào văn phòng, Đàm Hựu Minh đang xem qua thông tin về hội nghị giao lưu do Cục Văn hóa Du lịch tổ chức hai ngày tới, khẽ ừ một tiếng: "Bảo bên tài vụ tiếp tục từ chối ký nhận."
Dương Thi Nghiên hiểu rằng anh đã quyết tâm không nhận khoản tiền này.
Đàm Hựu Minh cầm tài liệu, lần lượt ký tên: "Bài phát biểu đã sửa xong chưa, nhớ gửi cho tôi xem."
Bàn tay đang giữ tập hồ sơ của Dương Thi Nghiên khựng lại, cô nói nhỏ: "Sếp, sáng nay tôi đã gửi rồi ạ."
Thực ra bản thảo đã được gửi từ hôm qua, nhưng có vẻ Đàm Hựu Minh quên mất, sáng nay lại hỏi lần nữa nên Dương Thi Nghiên đành gửi lại một bản.
Ngòi bút của Đàm Hựu Minh chậm lại thoáng chốc, anh trấn tĩnh lại: "À, đúng rồi, vậy ký xong tôi sẽ xem."
Dương Thi Nghiên ôm tập tài liệu đã được duyệt, nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Sếp Đàm, anh có cần tôi pha một gói thuốc bột không ạ?"
Gần đây thời tiết trở lạnh vì bão, rất nhiều người trong công ty bị cảm. Đàm Hựu Minh trông cũng mệt mỏi, tinh thần uể oải, không tập trung, một việc hỏi đến ba lần, trạng thái này thật hiếm thấy.
Đàm Hựu Minh chỉ khẽ lắc đầu.
Dương Thi Nghiên không hỏi thêm nữa, nói: "Bộ vest để dự diễn đàn đã được giao tới rồi, để tài xế mang về nhà sếp chứ?"
Đàm Hựu Minh đáp: "Để ở tầng bốn mươi mốt giúp tôi."
Tầng bốn mươi mốt của tòa Bình Hải là khu vực riêng của Đàm Hựu Minh, mấy ngày nay anh đều ở lại văn phòng.
Người giúp việc thỉnh thoảng lên dọn dẹp đều tìm trợ lý Dương để hỏi về chai rượu đã khui một nửa nên cất đi hay xử lý thế nào, còn nói trước đây chưa từng thấy sếp Đàm hút thuốc uống rượu nhiều đến vậy, mỗi lần lên đó hai cái gạt tàn đều đầy ắp tàn thuốc, trong phòng lúc nào cũng còn lại mùi thuốc lá lẫn hơi rượu.
Dương Thi Nghiên ngạc nhiên, trở lại văn phòng Tổng giám đốc, ngẫm nghĩ một lát, cô bèn đến hỏi bộ phận hành chính thường phụ trách đặt đồ ăn: "Cherry, dạo này bên mình còn đặt trà chiều cho văn phòng Tổng giám đốc Hoàn Đồ không?"
"Không còn đặt nữa đâu trợ lý Dương." Cherry dặm lại lớp son, quay sang nói với cô: "Tháng này hình như anh Thẩm bận lắm, bên họ liên tục đi công tác."
Có nghĩa là từ chối khéo.
Dương Thi Nghiên trầm ngâm.
Nhưng Cherry lại tiếp lời: "Mà hôm kia họ có đặt món của Ngự Tâm Cư cho bên mình đấy, hôm đó cô và sếp đi họp rồi."
Dương Thi Nghiên nhướng mày, đoán xem đó là ý của Chung Mạn Thanh hay ai khác: "Sếp có biết không?"
"Tôi có báo rồi." Cherry mím đôi môi đỏ mọng vừa tô xong, bước lại gần nói nhỏ: "Sếp bảo người ta đã đặt thì cứ ăn, sau này không cần báo lại cho anh ấy nữa."
Dương Thi Nghiên nghe xong mà thái dương giật mấy nhịp.Tàn dư của cơn bão số 3 vẫn còn, trời vẫn trút mưa vào đúng hôm diễn ra buổi giao lưu văn hóa du lịch.
Tòa nhà chọc trời ngày thường lộng lẫy uy nghi, nay bị màn mưa che phủ, biến thành chiếc lồng nước khổng lồ, nước từ chân trời và phía biển cùng đổ về, như muốn rửa trôi hết lớp son phấn phù hoa, sự nhộn nhịp của đô thành rỗng tuếch này.
Đoạn đường Thuyên Loan ngập sâu, lối đi hẹp chìm trong nước, chiếc Cayenne buộc phải giảm tốc, chậm rãi lội qua.
Đàm Hựu Minh ngồi trong xe nhìn những học sinh che ô tránh mưa trên đường, chợt nhớ đến những ngày nghỉ học vì bão thời còn đi học.
Gió khi ấy dữ dội đến mức Thẩm Tông Niên từng dùng lưng chắn cho anh khỏi một vật rơi từ trên cao xuống, để lại vết sẹo nơi bả vai.
Nước ngập quá sâu nên xe không vào được trong trường, Thẩm Tông Niên đã cõng anh băng qua vũng nước cao đến bắp chân. Dưới cơn mưa xối xả ấy, giày thể thao của Đàm Hựu Minh vẫn khô ráo, chỉ ướt chút mép áo.
Mưa mỗi lúc một nặng hạt, sắc mặt Đàm Hựu Minh cũng nhạt dần.
Thẩm Tông Niên có thể không tiếc mạng mà cứu một người, nhưng lại là kiểu người không bao giờ dừng lại vì bất kỳ ai.
Thời gian họ chiến tranh lạnh đã dài hơn gấp mấy lần đợt nghỉ Tết, lập kỷ lục mới từ ngày quen biết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!