Gọi hai lần đều chẳng ai bắt máy, đến lần thứ ba mới có người nghe.
Đàm Hựu Minh giật mình, hỏi ngay: "Cậu vẫn còn ở bên ngoài à?" Có tiếng gió và tiếng sóng biển vẳng lại.
"Ừ." Thẩm Tông Niên đang xã giao, phải ra ngoài để nghe, "Có chuyện gì không?"
Cơn bực ban nãy của anh cũng dịu đi một nửa khi biết đối phương vẫn an toàn: "Thôi, cậu về rồi nói." Tín hiệu bão cấp 1 thì vẫn là bão.
Gió biển thổi rối tóc Thẩm Tông Niên: "Chưa biết mấy giờ mới về được, có việc gì cậu cứ nói đi."
Đàm Hựu Minh đành hỏi: "Máy tính bảng của cậu bị lỗi à, tôi nhập mật khẩu mấy lần đều sai." Anh cúi đầu nghịch màn hình, lẩm bẩm, "Thử thêm lần nữa là bị khóa máy rồi."
Thẩm Tông Niên đáp: "Tôi đổi mật khẩu rồi."
Tay Đàm Hựu Minh khựng lại, câu trả lời quá dứt khoát, như một nhát kiếm cắt phăng mọi suy đoán của anh.
Anh đã nghi mạng chập chờn, nghi hệ thống trục trặc, nghi ngờ mình nhớ sai.
Chỉ có khả năng này là anh chưa từng nghĩ tới.
Đàm Hựu Minh sững người hồi lâu, uất ức xen lẫn kinh ngạc, cau mày khó hiểu hỏi: "Tại, tại sao?"
"Dạo này tôi cần dùng nó để gửi tài liệu mật." Thẩm Tông Niên nói: "Thư tín hành chính tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài."
Trái tim Đàm Hựu Minh vốn đang rơi tự do xuống vực sâu vừa mới nhích lên được vài phần, chưa kịp trở về vị trí cũ. Dù biết rõ chuyện này có lý do chính đáng, thiết bị truyền tài liệu mật quả thực không được phép kết nối mạng ngoài, nhưng trong lòng anh vẫn dấy lên một cảm giác khó diễn tả, cố tình hỏi: "Cậu không tin tôi sao?"
"Không phải." Là hắn không tin chính mình, không muốn và cũng không nên rình mò quá nhiều bí mật riêng tư của Đàm Hựu Minh với Uông Tư Mẫn hay bất kỳ ai khác. Hắn đưa tay chạm vào bao thuốc lá trong túi áo, nói tiếp, "Phần mềm trò chơi, bản sao lưu và toàn bộ dữ liệu tôi đều chuyển sang máy tính bảng của cậu rồi, dữ liệu cũng chỉnh lại hết, nếu chưa quen thì cậu tự điều chỉnh lại đi."
Đàm Hựu Minh tìm máy tính bảng của mình, mở ra kiểm tra ứng dụng. Phần mềm trò chơi, phần mềm nghe nhạc và công cụ văn phòng đều là những thứ anh từng dùng, Thẩm Tông Niên cẩn thận đến mức ngay cả hình nền và font chữ cũng chỉnh sẵn cho anh.
Vậy mà anh chẳng thấy vui chút nào, chỉ lặng thinh.
Mặt biển đêm tưởng như phẳng lặng, nhưng bên dưới là những dòng chảy ngầm không ngừng cuộn xiết. Thẩm Tông Niên không nghe thấy tiếng đáp lại, hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
Giọng hắn bình thản đến mức lạnh nhạt, cứ như thể đây chỉ là một chuyện quá đỗi bình thường. Đàm Hựu Minh thấy không thoải mái, nhưng lại không tìm được lý do để giận, đành hỏi thẳng: "Khi nào cậu về?"
Thẩm Tông Niên đáp: "Ngay s…"
Đàm Hựu Minh bất chợt ngắt lời: "Ai đang nói chuyện vậy?"
Ngay cả Thẩm Tông Niên cũng không để ý, quay đầu nhìn rồi bảo: "Họ gọi tôi vào lại rồi."
Đàm Hựu Minh biết không thể kéo dài cuộc trò chuyện thêm, đành nói: "Vậy lúc nào cậu về, tôi ra bến tàu đón cậu."
"Không cần." Thẩm Tông Niên day thái dương, "Tôi sẽ về cùng bên đối tác."
"Thôi được, vậy… cậu đừng uống nhiều quá, tạm biệt."
"Ừm, nhớ đóng kín cửa sổ với cửa ra vào."
"Tôi đóng rồi." Đàm Hựu Minh nói xong cũng không tắt máy, dòng điện như đợt sóng ngầm trong cơn giông bão, tưởng chừng tĩnh lặng mà thực chất đang mãnh liệt cuộn trào.
Cả hai im lặng một thoáng, Thẩm Tông Niên cúp điện thoại trước, một mình Đàm Hựu Minh bị bỏ lại trong đêm gió bão.
Anh thẫn thờ một lúc mới cầm lấy máy tính bảng của mình cố gắng làm quen. Mẫu mã, màu sắc, cấu hình đều giống y chiếc của Thẩm Tông Niên, nhưng anh vẫn chẳng quen tay, cứ thấy gượng gạo.
Anh không khỏi cầm lại chiếc máy tính bảng của Thẩm Tông Niên, việc đổi mật khẩu chẳng khác nào thay ổ khóa mới, cánh cửa của ngôi nhà cũ bị đóng lại, dù anh đã chuyển toàn bộ đồ đạc sang căn nhà mới thì nó vẫn không thể trở thành mái nhà ban đầu.
Bực bội chơi vài ván game, anh ôm chiếc máy tính bảng không còn mở được ấy rồi mơ màng ngủ thiếp đi, chẳng hay bên ngoài cơn bão đã lặng lẽ đổ bộ.Lịch về của Thẩm Tông Niên bị hoãn lại hai ngày do thời tiết, đống tài liệu chờ phê duyệt thì đã chất đầy cả bàn làm việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!