Lúc Đàm Hựu Minh đến nơi thì đã hơi muộn rồi. Giai đoạn này đúng vào lúc các hiệp hội ngành nghề mới bắt đầu làm quen, đám nhân vật quyền lực bày đủ chiêu trò, các doanh nghiệp bên dưới đều như cá nằm trong chậu, muốn yên ổn mà sống thì buộc phải tìm cách hòa nhập, phối hợp và thương lượng với mọi bên.
Cả tuần nay Đàm Hựu Minh bận đến mức không cách nào phân thân được, buổi chiều vừa mới kết thúc chuyến công tác gấp từ Macao về đảo chính, may mà tiệc đính hôn lại được tổ chức ngay tại khách sạn của tập đoàn Hoàn Đồ. Dù anh là anh ruột cô dâu không kịp có mặt thì vẫn còn Thẩm Tông Niên là ông anh kết nghĩa lo liệu ở đó.
Chiếc Cayenne trượt xuống bãi đậu xe ngầm, các khách sạn Hoàn Đồ đều dành sẵn cho Đàm Hựu Minh một chỗ để xe riêng, nhưng hôm nay lại gặp phải hai chiếc xe chắn ngang lối xuống.
Chỉ cần nhường nhau một chút là hoàn toàn có thể đi song song, thế nhưng chiếc Panamera vừa nhích lên một thước thì chiếc Aston Martin lại lùi hẳn một trượng. Người này tiến, người kia lùi, không biết là đang chơi cờ hay nhảy Latin nữa, kết quả là chặn kín cả lối.
Đàm Hựu Minh mất kiên nhẫn, liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi bấm còi inh ỏi, hai người trong chiếc Panamera và Aston Martin nhìn vào gương chiếu hậu, ngay lập tức kỹ năng lái xe của họ bỗng nhiên trở nên chuẩn chỉ lạ thường.
Lối đi hẹp lập tức thông thoáng, chiếc Bentley từ từ lướt qua dưới cái nhìn dõi theo của hai chiếc xe.
Bình thường Đàm Hựu Minh không đến mức nhỏ nhen như vậy, nhưng hôm nay đúng là đụng trúng họng súng. Khi ngang qua đoạn kẹp giữa hai chiếc xe, anh hạ cửa kính hai bên xuống, thay trời hành đạo từ xa, vung gậy đánh mỗi bên năm mươi cái: "Mấy cậu lái xe kiểu gì đấy? Đây là bãi đậu xe, muốn đua thì rẽ trái sang trường đua mà đi."
"
Cả hai chiếc xe đều im lặng, chỉ bật đèn pha nhìn chằm chằm, đợi chiếc Cayenne phóng đi xa, họ mới đồng thời hạ cửa kính xuống.
Lương Đỉnh Ngôn chống tay lên vô lăng chiếc Aston Martin, giả bộ làm quý ông: "Cậu Văn, xin mời."
Văn Gia Trình liếc nhìn anh ta, lịch sự gật đầu, vừa đủ để coi như hoàn thành thủ tục xã giao.
Hai người vừa rồi còn đấu đá giờ lại chuyển sang màn khiêm nhường giả tạo, nhường nhịn lẫn nhau.
"Cảm ơn anh Lương đã nhường." Chiếc Panamera nâng cửa kính lên, mặc kệ sống chết của chiếc Aston Martin, trượt vào chỗ đậu xe cuối cùng.Đàm Hựu Minh thay chiếc cà vạt họa tiết kẻ chéo mới, xuống xe đi lên lầu. Ánh đèn lấp lánh, tháp champagne chất cao đủ mười một tầng.
Dọc đường có người chào hỏi, Đàm Hựu Minh đều mỉm cười đáp lại. Anh mặc bộ vest dáng rộng, phong thái phóng khoáng, tuy lười biếng mà không quá suồng sã, ví thuyền buồm, giày Monk Strap bóng loáng, anh trai bên nhà gái quả đúng phong độ ngời ngời.
Quan Khả Chi đang trò chuyện với bạn bè, vừa thấy anh bước đến thì mắt mọi người đều sáng rực. Đàm Hựu Minh chào hỏi hàn huyên với từng người, khiến các quý bà cười tươi rạng rỡ.
Quan Khả Chi hỏi sao giờ mới đến, Đàm Hựu Minh khẽ nhếch cằm chỉnh lại cà vạt, nói nhỏ: "Gặp hai tên thần kinh dưới bãi đậu xe."
"Gì cơ?"
"Không biết là đang đấu xe hay v* v*n nhau nữa," Anh chẳng buồn để ý xem bọn họ sống chết thế nào, lười mắng thêm, rồi hỏi: "Thẩm Tông Niên đâu mẹ?"
"Con là anh ruột còn mở miệng hỏi được à? Thằng Niên tới từ trưa rồi, đang cùng quản lý lo việc."
Đàm Hựu Minh nhìn quanh một vòng không thấy hắn đâu, bèn nói: "Con đi xem Tổ Di trước đã."
"Đi đi.""Joey!"
"Anh, hôm nay anh đẹp trai quá." Đàm Tổ Di đang nghịch điện thoại, đi dép bông trắng của khách sạn, nếu không nhờ bộ lễ phục xa xỉ và trang sức lấp lánh trên người, thật khó mà nhận ra cô chính là nhân vật sắp đính hôn.
Đàm Hựu Minh chỉnh lại chiếc cà vạt hoa văn, cố tình làm khó cô dâu mới: "Anh với Chung Trạch, ai đẹp trai hơn?"
Đàm Tổ Di thoát game, đặt điện thoại sang một bên: "Anh đẹp trai hơn."
"Uống bao nhiêu lít mật ong mà miệng ngọt thế?"
Đàm Tổ Di cười hì hì, thừa nhận: "Em được lợi thì phải nói lời dễ nghe chứ còn gì." Đính hôn, anh trai cô tặng xe, tặng nhà, còn tặng cả bình ngọc do nghệ nhân di sản phi vật thể ở Thủ đô tự tay điêu khắc, bảo sao cô không khen đẹp trai cho được.
Đàm Hựu Minh không nhận hết công: "Cũng không phải tất cả là do anh tặng."
Đàm Tổ Di hiểu ngay: "À, là góp chung vào đúng không, thế thì anh Niên thương em hơn anh rồi. Ngoài mấy thứ đó, chi phí đám cưới, truyền thông, trần treo hoa hồng tươi, rượu nho Pinot Meunier, hồ bơi lấp lánh sắc đen vàng đều do anh ấy lo hết cho em."
Đàm Hựu Minh còn không biết chuyện này: "Em đúng là há miệng đòi hỏi như sư tử chúa ha?"
"Thì chính anh nói anh Niên cũng là anh trai mà."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!