Chương 31: Chuyến bay lúc nửa đêm.

Đàm Hựu Minh tắm xong, sấy khô tóc rồi bước ra, Thẩm Tông Niên đang đứng trước cửa sổ gọi điện thoại công việc. Hắn đã cởi áo khoác ngoài, chỉ mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, nghe tiếng anh, hắn quay đầu lại, hất cằm về phía bàn trà.

"Mua lúc nào vậy?" Mắt Đàm Hựu Minh sáng lên, gò má còn ửng hồng vì hơi nước trông càng sinh động.

Anh nhấp một ngụm canh, hơi ấm lan từ dạ dày lên đến tim, cuối cùng Thẩm Tông Niên cũng gác máy.

"Vừa nãy."

"Có đông người không?"

"Không."

"Sao lại không, lúc chúng ta về đông lắm mà." Đàm Hựu Minh mang theo hơi ấm lẫn mùi sữa tắm đến gần.

Thẩm Tông Niên hơi ngả người ra sau: "Sau đó thì không còn ai nữa."

Đàm Hựu Minh không tin lắm: "Cậu xếp hàng mất bao lâu?"

"Vài phút."

Đàm Hựu Minh nói: "Cậu cũng uống đi."

"Cậu tự uống đi," Thẩm Tông Niên đứng dậy thu dọn hành lý, dọn đồ của mình xong còn phải kiểm tra thêm đồ của Đàm Hựu Minh, "Uống xong thì ngủ sớm đi, mai còn dậy sớm."

"Ờ."

Đáp thì đáp vậy, nhưng Đàm Hựu Minh vẫn không dậy được. Thẩm Tông Niên gõ cửa phòng anh, bước vào thì thấy Đàm Hựu Minh tóc tai rối bù đang bò loạn trên giường.

Thẩm Tông Niên cau mày: "Cậu đang làm gì đấy?"

Đàm Hựu Minh mơ màng ngẩng đầu lên, mắt còn chưa mở hẳn: "Tất ngủ tuột ra rồi, tôi tìm không thấy."

Thẩm Tông Niên lật chăn cũng không thấy, đi một vòng quanh giường mới thấy nó rơi xuống đất. Hắn nhặt lên, thúc giục: "Nhanh lên."

Đàm Hựu Minh lại buồn ngủ đến mức nhắm mắt, nằm ì trên giường giả chết.

"……" Thẩm Tông Niên giơ tay nhìn đồng hồ, trực tiếp túm lấy mắt cá chân anh kéo lại, nửa ngồi xổm xuống, đi tất cho anh y như hồi nhỏ.

Động tác của hắn thuần thục, bàn tay vừa to vừa ấm, đầu ngón tay thô ráp chạm vào da chân khiến anh hơi nhột. Đàm Hựu Minh tỉnh táo phần nào, hai tay nâng nửa người dậy, cố tình giẫm vào lòng bàn tay hắn, gọi: "Thẩm Tông Niên."

"Ừ."

Đàm Hựu Minh khoanh tay trước ngực, rủ mắt nhìn hàng lông mày chuyên chú của hắn: "Dạo này cậu phạm lỗi gì à, sao tốt với tôi thế?"

Thẩm Tông Niên không ngẩng đầu, chỉ khẽ hỏi lại: "Tôi tốt với cậu sao?"

"Tốt chứ." Mua con quay gỗ đào, mua cả kẹo hồ lô dâu tây, chụp tận 1382 tấm ảnh, muốn ăn quán vỉa hè cũng chiều, ngày nào cũng đổi món, còn đội gió đêm đi mua canh lòng dê, bánh táo tàu và hạt dẻ rang, xếp hàng hơn một tiếng mà anh chỉ ăn nửa phần cũng không hề bị mắng, trượt tuyết cõng anh lên xuống dốc sáu lần… Nếu thế mà không tính là tốt, thì Đàm Hựu Minh cũng chẳng biết thế nào mới gọi là tốt nữa.

Thẩm Tông Niên đeo xong cả hai chiếc tất mới ngẩng đầu lên: "Vậy cậu có vui không?"

Đàm Hựu Minh vung vẩy đôi chân được bọc kín mít, nở nụ cười vô tư: "Vui chứ, tất nhiên là tôi vui rồi."

Thẩm Tông Niên khẽ "ừm" một tiếng: "Cậu vui là được."Mùa xuân phương Bắc trải dài hơn hai ngàn cây số, trên Hải Đảo đã có dấu hiệu vào hè.

Thẩm Tông Niên nắm lấy cơ hội tiếp tục soạn thảo hợp đồng cho Giám Tâm, còn Đàm Hựu Minh lại tất bật đối phó với hàng loạt lời mời từ các hiệp hội. Chỉ vài ngày ngắn ngủi trôi qua, dường như tường đỏ liễu rủ, hoa hải đường đất cố đô đều đã hóa thành giấc mộng của kiếp trước, mỗi ngày mở mắt ra vẫn là cảnh xe cộ đông đúc, phồn hoa rực rỡ vô cùng quen thuộc.

Khách sạn kiêm sòng bạc về đêm vẫn rực rỡ ánh đèn, lúc Thẩm Tông Niên đến đã qua giờ cao điểm kinh doanh. Chiếc Bentley dừng lại trong bãi đậu xe riêng, tổng giám đốc đón hắn trước thang máy chuyên dụng: "Cậu Thẩm, sĩ quan Hạ đã lên lầu rồi."

Thẩm Tông Niên gật đầu, vừa họp liền sáu tiếng đồng hồ nhưng không hề lộ vẻ mệt mỏi, bước chân dứt khoát, ánh mắt sắc lạnh giữa hàng mày thậm chí còn khiến Hạ Vô Phi lần đầu gặp mặt không khỏi khựng lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!