Đàm Hựu Minh thấy đối phương như đang thất thần: "Thẩm Tông Niên?"
Thẩm Tông Niên đáp lại với vẻ nghiêm nghị, lạnh lùng: "Lại không định vượt qua Minh Long nữa à?"
Đàm Hựu Minh nhặt một cành liễu, vừa lùi bước vừa giữ phong thái chẳng kém gì công tử thế gia thuở trước: "Chơi cũng có thể vượt mà, vừa chơi vừa vượt, chứ không tôi kiếm tiền để làm gì."
Trên cây tùng nghìn năm ở hòn non bộ bất ngờ xuất hiện một con sóc. Đàm Hựu Minh lấy chiếc máy ảnh trên tay Thẩm Tông Niên để chụp. Di Hòa Viên đúng là vườn thú hoàng gia, vịt, uyên ương, thiên nga nối nhau kéo đến, mấy đám nhóc tì đi học ngoại khóa mùa xuân cũng đông nghịt.
Chợt vạt áo của Đàm Hựu Minh bị kéo nhẹ, anh cúi xuống, thấy một nhóc tì thấp nhất đang đứng ở vòng ngoài, cố kiễng chân nhìn nhưng không vững nên vô tình dựa vào anh.
"Xin lỗi anh, em không nhìn thấy ạ."
"Không sao, em xem đi." Đàm Hựu Minh nhường chỗ cho cậu bé.
Cậu bé nhìn phía trước rồi lại quay đầu lại, vừa nhìn sóc vừa liếc Đàm Hựu Minh.
Đàm Hựu Minh nhướng mày: "Sao thế?"
Trẻ con vốn nhạy bén nhất, chỉ cần liếc một vòng là biết ngay ai trong đám đông sẽ cho mình kẹo.
"Anh ơi, anh có thể bế em lên để em nhìn chút được không ạ?" Cậu bé quá thấp, chỉ thấy được đuôi của con sóc.
Trẻ con ở thủ đô gan cũng to thật, Đàm Hựu Minh cười: "Được chứ." Anh cúi người xuống, bế cậu bé lên.
"Sao rồi, thấy chưa?"
"Thấy rồi ạ, ha ha, cái đuôi to quá."
Đám nhóc xung quanh thấy thế liền ngẩng đầu nhao nhao: "Anh ơi, em nữa."
"Em cũng muốn xem."
Đàm Hựu Minh hết cách, bế từng đứa lên một lượt cho chúng ngắm.
"Đến lượt em rồi anh ơi!"
"Anh ơi, sóc chạy mất rồi."
Thẩm Tông Niên vốn không hứng thú với việc xem sóc, lại càng không thích chen chúc nên đứng từ xa dưới rặng liễu rủ quan sát. Còn Đàm Hựu Minh thì lại hợp với trẻ con đến lạ, chẳng biết anh nói gì mà cả đám nhỏ đều cười nghiêng ngả.
Thẩm Tông Niên âm thầm chụp lại rất nhiều.
Mãi đến khi Đàm Hựu Minh lấy điện thoại ra nghe máy, anh mới vỗ vai cậu bé trước mặt, ra hiệu là mình có việc phải đi.
Thẩm Tông Niên bước lại gần, nghe anh nói với người ở đầu dây bên kia: "Đừng gửi công văn vội, gửi cho tôi toàn bộ các lô kiểm định, hàng hiện có và hàng tồn lại, tôi cần một con số sản xuất và dự tính tương đối chính xác."
Vẻ tinh nghịch, rạng rỡ khi cười đùa cùng bọn trẻ khi nãy giờ đã chuyển thành một gương mặt điềm tĩnh, lạnh lùng: "Cuộc hẹn với Hội đồng Thương mại để phó tổng giám đốc Lưu đi. Phòng thị trường phải xác định rõ xem lần này là điều chỉnh chung của toàn ngành hay là kiểm tra mẫu ngẫu nhiên nhắm vào đúng lô hàng đó, tiêu chuẩn giám sát không đồng nhất cũng đâu phải chuyện mới."
Giọng anh trầm ổn, xa cách hẳn so với lúc nói với lũ trẻ: "Rồi phối hợp với các bộ phận khác lập một bản đánh giá tổng hợp kèm phương án dự phòng."
Anh cúp máy, Thẩm Tông Niên hỏi: "Có chuyện gì à?"
"Vẫn mấy trò cũ thôi," Đàm Hựu Minh cúp điện thoại, gương mặt nghiêm nghị ban nãy tan biến ngay tức thì, vừa cúi đầu lướt qua email công việc vừa nói, "Thay đổi nhân sự mà, quan mới lên chức phải phô trương thanh thế, mấy hiệp hội bắt đầu cấu xé lẫn nhau." Trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết, "Hết kiểm tra mẫu này đến rà soát mẫu kia."
Đàm Hựu Minh lại gọi thêm vài cuộc nữa, điều phối công việc với cấp dưới. Anh tựa vào lan can hồ Côn Minh lắng nghe đối phương nói, vẻ mặt hờ hững, nhưng khi ánh mắt lướt qua Thẩm Tông Niên thì lại mỉm cười với hắn.
Thẩm Tông Niên kéo anh lại gần hai bước, tránh bị du khách va vào.
Đợi anh nói xong, Thẩm Tông Niên hỏi: "Cần về xử lý ngay không, hay đi chơi tiếp?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!