*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thẩm Tông Niên vờ như không nghe thấy, lạnh mặt gạt anh ra rồi quay lưng đi thẳng về phòng làm việc. Việc nấu nướng tốn khá nhiều thời gian, nếu không vì Đàm Hựu Minh chưa ăn thì hắn đã tranh thủ ăn tạm cho xong bữa lâu rồi.
Đến hơn nửa đêm, Thẩm Tông Niên xoa thái dương mệt mỏi bước ra khỏi thư phòng. Khi đi ngang qua phòng khách, hắn thoáng thấy cửa phòng của Đàm Hựu Minh không đóng chặt, ánh đèn ngủ hắt ra lờ mờ. Tóc anh vẫn còn ẩm, khoác áo choàng ngủ xanh đen rộng thùng thình, để lộ một đoạn bắp chân thon dài cân đối, không biết đang nói chuyện điện thoại với ai đó mà âm cuối có phần lười nhác: "Thôi, tôi không thích kiểu này."
Anh tựa bên cửa sổ nghịch dây lưng, không biết nghe thấy gì mà khẽ cười một tiếng.
"Biết mấy giờ rồi không?" Một giọng nói lạnh lùng đột ngột vang lên trong bóng tối.
"Mẹ ơi!" Đàm Hựu Minh giật mình, quay lại càu nhàu: "Cậu đi mà chẳng phát ra tiếng gì hết vậy?!"
Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Tông Niên mờ ẩn trong đêm tối, như một cái bóng không hồn.
Dù là lúc nhỏ chép bài tập hay khi lớn lên đi chơi không về nhà, Thẩm Tông Niên luôn xuất hiện đúng lúc Đàm Hựu Minh đang có tật giật mình.
"Ngày mai cậu lại định đến sát giờ nữa à?"
Giọng Hứa Ân Nghi truyền đến từ đầu dây bên kia: "Sao thế?"
"…" Đàm Hựu Minh không trả lời.
Thẩm Tông Niên quay người bỏ đi, Đàm Hựu Minh vội nói theo: "Thôi mà, tôi sắp xong rồi…"
Nhưng Thẩm Tông Niên vẫn chẳng buồn để ý, cứ thế trở về phòng tắm rửa rồi mở máy tính kiểm tra vài email hệ thống trên web đen, ánh mắt thoáng hiện nét lạnh lùng tàn nhẫn, cho đến khi có thông báo tin nhắn từ nhóm gia đình vang lên, kéo hắn về thực tại.
Lướt qua một loạt các tin nhắn và biểu tượng cảm xúc, ánh mắt Thẩm Tông Niên dừng lại ở một đường link duy nhất.
Có lẽ mỗi năm Đàm Hựu Minh đều có thể trở thành đề tài cho hàng trăm tin đồn lá cải, chính anh chẳng bao giờ thèm xem, nhưng anh đâu biết có một người lại xem hết từng tin một.
Hình ảnh trong link không rõ lắm nhưng vẫn có thể nhận ra dáng người cao ráo, phong độ của người đàn ông. Người ấy hơi cúi đầu, khóe miệng nhếch lên, góc máy này khiến khoảng cách giữa hai người trở nên thân mật, dưới ánh hoàng hôn lại càng toát lên vẻ lãng mạn.
Thoát khỏi trang web, màn hình điện thoại trở về giao diện chính, là hình ảnh gia đình sáu người ấm áp hạnh phúc.Hôm sau, cả hai phải tham dự hội nghị về công tác thương mại và tuân thủ chống độc quyền nửa cuối năm được tổ chức tại Vùng Vịnh.
Đàm Hựu Minh chỉ ngủ được chừng hơn năm tiếng tối qua vẫn xuất hiện đúng giờ ở phòng khách, tinh thần phấn chấn.
"Chào buổi sáng!"
Thẩm Tông Niên đang xem email công việc, chỉ có thím Đường cười tươi đáp lời, nhanh nhẹn mang bữa sáng ra, gọi: "Cậu chủ, cậu Tông Niên, ăn sáng thôi."
Thím Đường là người làm lâu năm ở nhà họ Đàm, được Quan Khả Chi nhờ đến chăm sóc hai người: "Hôm nay ăn mì vằn thắn được không hai cậu?"
"Được quá luôn ạ." Đàm Hựu Minh hưởng ứng.
Vằn thắn tôm có rắc trứng cá chuồn, nước dùng được ninh đủ vị bằng gà già.
Thẩm Tông Niên vừa ăn vừa cúi đầu xem thông tin công việc, ra chỉ thị: "Khẩn trương lên, Kim Chung tắc đường rồi."
Buổi sáng Đàm Hựu Minh không có hứng ăn lắm, nuốt nửa miếng há cảo trong miệng rồi đẩy bát về phía trước: "Không ăn nữa đâu, cậu giải quyết nốt đi." Từ hồi còn nhỏ Quan Khả Chi đã không cho phép để thừa quá nhiều thức ăn, thím Đường lại là người nhìn hai người lớn lên từ bé, Đàm Hựu Minh sợ bà sẽ về mách mẹ.
Thẩm Tông Niên đã quen ăn đồ thừa của Đàm Hựu Minh, chẳng thèm ngẩng đầu mà cầm lấy bát của anh, đổ hết chỗ mì còn lại vào bát của mình, gắp hai ba phát là xong, cầm áo khoác lên, dứt khoát nói: "Đi thôi."Hội nghị được tổ chức tại giáo đường Vịnh Finleyth, mất một tiếng đi xe. Giáo đường này vốn là một nhà thờ truyền đạo của giáo sĩ Anh, được xây với các cột trụ kiểu Victoria, hội trường hình chóp nhọn và bậc thang rộng rãi, có thể chứa hơn hai trăm người.
Tại những cuộc họp như thế này, ngay cả Đàm Hựu Minh cũng giữ thái độ khiêm tốn, không mang theo trợ lý hay thư ký, tuy vậy biển tên anh vẫn được đặt ở vị trí trung tâm hàng ghế đầu.
Hoàn Đồ nhà họ Thẩm, Minh Long nhà họ Triệu và Bình Hải nhà họ Đàm lần lượt được sắp xếp theo thứ tự.
Khi Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh bước vào hội trường, Triệu Thanh Các đã có mặt, hai người tự động ngồi xuống hai bên của Triệu Thanh Các.
Thái tử gia thường không lộ diện, nhưng cuộc họp hôm nay không hề tầm thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!