Sau khi máy bay hạ cánh, người phụ trách thị trường Hoa Bắc đã có mặt ở sân bay để đón đoàn.
Hành lý của phó tổng giám đốc Dương ban đầu được trợ lý của Giám Tâm xách giúp, nhưng khi thấy Thẩm Tông Niên tự tay kéo hai chiếc vali du lịch cồng kềnh của mình và Đàm Hựu Minh, trong khi Chung Mạn Thanh cùng Dương Thi Nghiên cũng chỉ mang đồ cá nhân, anh ta lặng lẽ nhận lại vali từ tay trợ lý.
Cả đoàn đi thẳng đến khách sạn nơi diễn ra cuộc đàm phán, Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh ở một phòng suite, những người còn lại mỗi người một phòng đơn.
Đúng như dự đoán của Đàm Hựu Minh, cuộc đàm phán gia hạn hợp đồng không hề suôn sẻ. Gia tộc Felipe đã cử một đội đàm phán tinh nhuệ, trong đó luật sư, chuyên gia tài chính và người phát ngôn đều là những gương mặt mới toanh.
Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên nhìn nhau, đều hiểu đây là một trận chiến khó nhằn.
Dưới tác động của tình trạng xuất siêu thương mại và những điều chỉnh thuế quan gần đây, môi trường quốc tế cùng thị trường ngoại thương đã thay đổi đáng kể so với lần ký hợp đồng trước, cả hai bên đều kiên quyết bảo vệ các điều khoản của mình đến cùng.
Sau bốn ngày thương thảo, mục tiêu sơ bộ vẫn chưa đạt được. Thấy không khí trong đoàn ai nấy đều uể oải, Đàm Hựu Minh vỗ tay cười lớn: "Mọi người đã vất vả rồi. Tối nay anh Thẩm mời mọi người đến Dục Vương Phủ ăn một bữa ra trò, ăn xong về nghỉ ngơi cho khỏe, thư giãn thật tốt nhé." Anh còn dặn riêng Dương Thi Nghiên cứ gọi món thoải mái, đừng ngại vượt ngân sách, phần thiếu anh sẽ thanh toán từ túi riêng.
Sợ cấp dưới không được tự nhiên, tối đó Thẩm Tông Niên và Đàm Hựu Minh không đi ăn cùng mọi người mà gọi dịch vụ phòng mang lên một phần vịt quay, thêm một suất cháo bột kê nhỏ và vài chiếc bánh đường nướng, ăn xong lại tiếp tục làm việc. Trong một căn phòng, chiếc bàn làm việc được chia đôi, ai làm việc người nấy.
Đàm Hựu Minh đang xem lại các ghi chú cuộc họp hôm nay về giá giao hàng lên tàu và phương thức vận chuyển cuối cùng mà đối tác đề xuất thì nhận được danh sách các nhà nhập khẩu Hồng Kông mà đối phương đang đàm phán song song do Dương Thi Nghiên gửi tới. Anh bực bội rút một điếu thuốc ra ngậm trong miệng, nhưng không châm lửa.
Anh không rõ đối phương có thật sự đang tiếp cận nhiều nguồn hay cố tình thả tin để gây sức ép lên Giám Tâm không.
Hàng chục trang báo giá khiến mắt anh mỏi nhức, Đàm Hựu Minh đau đầu ngả lưng vào ghế nữ hoàng, gác chân lên đầu gối Thẩm Tông Niên, nhắm mắt xoa hai bên thái dương trong trạng thái kiệt sức.
Thẩm Tông Niên đang họp trực tuyến tắt mic và camera, tháo một bên tai nghe Bluetooth, cầm bật lửa lên, "tạch" một tiếng, cho phép: "Chỉ nửa điếu thôi."
Đàm Hựu Minh chậm rãi mở mắt ngồi dậy, ngậm điếu thuốc, nghiêng người châm lửa từ tay hắn, tia đỏ nơi đầu thuốc lóe lên trong ánh sáng dịu ấm của chiếc đèn chùm không quá sáng trong phòng suite. Bên ngoài khung cửa sổ kính sát đất ở độ cao này, màn đêm trải ra tĩnh lặng như nước.
Đàm Hựu Minh nhíu mày, vô tâm nhả ra một làn khói, vòng khói lơ đãng tan đi, để lộ khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông trẻ tuổi.
Thẩm Tông Niên dời mắt, đóng bật lửa rồi quăng sang bên cạnh, Đàm Hựu Minh ngậm điếu thuốc, mắng người bạn học cũ: "Felipe trở nên xảo quyệt rồi."
Thẩm Tông Niên làm nhiều việc cùng lúc, thu nhỏ cửa sổ họp video, mở file tỷ trọng đầu tư của gia tộc Felipe ở các châu lục trong những năm gần đây rồi xoay màn hình về phía anh: "Ngân sách hoàng gia bị cắt giảm liên tục, chuyến này cậu ta không thành công thì về nước cũng chẳng khá khẩm gì."
"Tôi biết." Đàm Hựu Minh đương nhiên hiểu rõ. Thuế quan tăng, cảng dỡ hàng được chỉ định sắp bước vào kỳ cao điểm nửa cuối năm, vị trí neo đậu vô cùng khan hiếm, cả xuất lẫn nhập khẩu đều đang đối mặt với những áp lực chung.
Thẩm Tông Niên đang định đưa bằng chứng vừa nhận được cho anh xem, đó là một số hành vi mờ ám, có thể lớn có thể nhỏ, liên quan đến các ngành công nghiệp của gia tộc Felipe tại khu vực châu Á – Thái Bình Dương, chỉ cần đặt những thứ này lên bàn đàm phán, bên họ sẽ lập tức nắm quyền chủ động.
Có được điểm yếu này trong tay, dù Felipe có muốn rút lui thì cũng khó lòng tìm được đối tác khác tốt hơn.
Nhưng Đàm Hựu Minh lại lên tiếng trước: "Tôi sẽ gọi cho Trương Sùng Thăng."
Động tác chuẩn bị ấn vào tệp bằng chứng của Thẩm Tông Niên chững lại: "Cậu định giúp họ điều phối chu kỳ neo đậu và dỡ hàng sao?"
Trương Sùng Thăng là người kỳ cựu trong việc quản lý bến cảng và hải quan ở Hải Thị.
"Tôi đã xem qua lịch neo đậu trong nửa cuối năm, tuyến vận tải qua eo biển Cát Tây đúng là đang rất căng, ngay cả bốn công ty bảo hiểm cũng lần lượt rút lui, chứng tỏ khó khăn khách quan là có thật. Họ không hề báo cáo sai hay che giấu về điểm này, chứng tỏ họ vẫn nghiêm túc muốn hợp tác, hơn nữa…"
Đàm Hựu Minh một tay kẹp thuốc, tay còn lại lướt danh bạ, chỉ ra: "Không phải là tôi "giúp" họ, nếu có thể đứng ra làm cầu nối cho cả hai bên trong chuyện này thì đó cũng là lợi thế, là con bài của chúng ta."
Thẩm Tông Niên chẳng lấy làm bất ngờ, việc nhiều người ngoài kia muốn làm ăn với Đàm Hựu Minh không phải là không có lý do.
Gia phong lâu đời của thương gia Nho học họ Đàm luôn là "cùng nhau phát triển" và "tương trợ lẫn nhau", đó cũng là đạo lý xử thế mà Đàm Trọng Sơn đã dạy họ từ nhỏ.
Trong khi đó, ngay ngày đầu tiên đàm phán bế tắc, Thẩm Tông Niên đã lập tức cho người lần theo và thu thập những sơ hở trong các dự án của đối phương suốt năm năm qua.
Người làm ăn không thể tránh khỏi sơ suất, chỉ cần để Thẩm Tông Niên nắm được một điểm yếu, hắn sẽ lập tức bám chặt lấy, xoay chuyển thế cục để chiếm ưu thế, đó là cách nghĩ và phong cách xưa giờ của hắn.
Dẫu Felipe có là bạn học cũ từng có quan hệ tốt, hay là đối tác tiềm năng trong những dự án khác.
Hai cách làm, không có đúng sai hay cao thấp, chỉ là góc nhìn khác nhau, miễn là giải quyết được vấn đề, thủ đoạn không quan trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!