Đàm Hựu Minh nằm chễm trệ trên giường Thẩm Tông Niên, cầm điện thoại của hắn, trên tủ đầu giường bày ba bốn loại trái cây, còn ôm cả gấu trúc, trông hệt như một công tử bột chính hiệu.
Quan Khả Chi thốt lên một tiếng.
Vị công tử ngẩng đầu lên: "Con đã nói không sao rồi mà, hai người cứ đòi phải đến."
"Không đến thì sao biết con ngày thường làm mưa làm gió thế nào."
Đàm Hựu Minh lập tức phản bác: "Mẹ nghĩ hay nhỉ! Ngày thường con trai mẹ có được đãi ngộ này đâu?" Không biết từ lúc nào, phòng của Thẩm Tông Niên đã trở thành khu cấm địa, không có sự cho phép thì đừng hòng bước chân vào.
Đàm Trọng Sơn nhìn con trai, chẳng biết đang nghĩ gì, Quan Khả Chi quay sang gọi ông: "Anh ra mở cửa sổ thêm chút đi." Hôm nay trời đẹp, không sốt nữa thì nên phơi nắng, thông gió cho thoáng đãng.
"Ừ." Đàm Trọng Sơn bước đến bên cửa sổ, đẩy mạnh hai cánh ra, bên ngoài là một ban công riêng rộng rãi, trồng một cây chanh xanh mướt lá to bản, quả vàng óng ánh lấp ló, sâu trong những cành lá lộ ra một góc của hộp giấy trong chậu.
"Anh Sơn."
Đàm Hựu Minh gọi thêm lần nữa: "Anh Sơn!"
Đàm Trọng Sơn bấy giờ mới hoàn hồn, quay về bên giường, xin ý kiến con trai: "Cậu Đàm có chỉ thị gì đây?"
Đàm Hựu Minh nói: "Ba mẹ không nói với ông bà nội đấy chứ?"
"Không," Đàm Trọng Sơn nói với Đàm Hựu Minh, cũng nói với Thẩm Tông Niên, "Hai cụ về núi Xuân Đài rồi."
"Thế thì được," Anh nói, "Ba mẹ mà đến muộn nửa ngày nữa là con khỏi bệnh rồi, mai con còn phải đi làm."
Đàm Trọng Sơn cười: "Chăm chỉ vậy sao."
Đàm Hựu Minh gật đầu: "Không phải sợ công ty ba đóng cửa à, ba cũng biết Bình Hải thiếu con là không xong mà."
Đàm Trọng Sơn lại cười, bảo anh là một đứa trẻ ngoan.
Đàm Hựu Minh dúi con gấu trúc cho Quan Khả Chi nghịch: "Ba mẹ ở lại ăn cơm không, Thẩm Tông Niên đang hầm súp đấy."
Đàm Trọng Sơn quay sang nhìn Thẩm Tông Niên, Thẩm Tông Niên nói: "Vâng, chú dì ăn xong rồi hãy đi."
Quan Khả Chi đau đầu: "Không kịp đâu con yêu, lát nữa phải sang nhà họ Uông rồi."
Lúc này Đàm Hựu Minh mới để ý mẹ mình đội một chiếc mũ rộng vành mới tinh, mạng che mặt bằng lụa đen, găng tay dài kiểu cổ điển quá khuỷu tay, toàn bộ phong thái toát lên vẻ trang trọng.
Thẩm Tông Niên tiễn hai người ra cửa, mãi sau mới nhớ ra Uông Kính là Phó Chủ tịch Hội đồng Thương mại vừa nhậm chức.
Đàm Trọng Sơn bước qua phòng khách đầy dấu vết sinh hoạt của hai đứa trẻ, bức tường chất đầy mô hình, ban công phòng khách thậm chí còn có một cây chanh, trong bếp đang hầm nồi súp, cây lì xì tràn đầy sức sống, sau đó quay đầu nhìn đứa trẻ do chính tay mình nuôi lớn.
Ngày trước người ta hay bảo, so với Đàm Hựu Minh thì Thẩm Tông Niên mới giống con trai ông hơn.
Nhưng trong lòng Đàm Trọng Sơn, bọn chúng đều như nhau, đều là con ông cả.
Chỉ là không biết từ lúc nào, đứa trẻ ngày xưa không hề hút thuốc giờ cũng đã biết châm điếu.
Thẩm Tông Niên đứng ở cửa, nhìn thẳng vào Đàm Trọng Sơn, hỏi: "Chú Đàm?"
Môi Đàm Trọng Sơn mấp máy mấy lần, cuối cùng chỉ nói: "Tông Niên, cháu đừng cố quá, nếu Hựu Minh mà làm bậy, đừng chiều nó mãi, nó không thể ỷ lại cháu cả đời được."
Thẩm Tông Niên ngẩn người, khẽ đáp không có đâu ạ.Nhà họ Uông thăng chức, mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thích, sau nửa ngày xã giao, vừa lên xe Quan Khả Chi đã đá phăng đôi giày cao gót, thở phào rồi mới bắt đầu kể lể chuyện phiếm hôm nay cho Đàm Trọng Sơn nghe.
Đàm Trọng Sơn im lặng suốt buổi chiều, khi chiếc Lincoln về đến núi Bảo Kinh, ông chợt lên tiếng: "Tiểu Chi."
Quan Khả Chi đang trả lời tin nhắn công việc, ngẩng đầu nhìn ông: "Ơi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!