Đàm Hựu Minh đã bình tĩnh lại phần nào, anh gồng mình chịu đựng suốt cả ngày nay, không ngừng giả định, tự vấn bản thân, mãi đến khoảnh khắc này mới được Thẩm Tông Niên vỗ về, an ủi đôi chút.
Thẩm Tông Niên mở cửa, lấy dép bông thay cho anh rồi chuẩn bị sẵn đồ ngủ, xả nước ấm rồi đẩy anh vào phòng tắm: "Cậu đi tắm đi, xong ra ăn cơm."
Đàm Hựu Minh vẫn còn mơ mơ màng màng, lúc bước ra, Thẩm Tông Niên đã hâm nóng xong bát cháo, thấy tóc anh chưa khô hẳn, hắn không nói gì mà lấy ngay máy sấy ra sấy cho anh.
Đàm Hựu Minh lau mặt, tựa hẳn người vào eo hắn, để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Hồn vía còn chưa định, nhưng mắt đã bắt được vết thương trên mu bàn tay Thẩm Tông Niên, chợt bừng tỉnh như chim sợ cành cong: "Sao cậu lại bị thương? Bị từ lúc nào?"
Đàm Hựu Minh thấy bực vô cùng, sao chuyện mọi người bên cạnh anh đều khỏe mạnh lại khó khăn đến thế! Sao bệnh tật, thương tích cứ mãi không chịu biến khỏi cuộc đời anh.
Mẩu nhang bị gãy kia như một điềm gở không ngừng tra tấn Thẩm Tông Niên, hắn không muốn nhắc nhiều: "Không để ý."
Đàm Hựu Minh thấy thái độ hời hợt của hắn thì lập tức bùng giận: "Mẹ kiếp, vậy cậu không thể chú ý hơn à!" Hồi bé, gió to Đàm Hựu Minh đã lo hắn lạnh, trời mưa thì lo hắn dính ướt, về nhà họ Thẩm thì lo hắn bị thương, thế mà người này lại đối xử với bản thân mình như vậy.
Thẩm Tông Niên nhận ra anh đang căng thẳng, nhíu mày nói: "Tôi không đau."
Đàm Hựu Minh đâu cần biết hắn có đau hay không, tự mình nắm lấy bàn tay đó xem xét kỹ càng. Vết thương không lớn không nhỏ, trông giống như bị bỏng, nằm ngay trên gân xanh mu bàn tay, nhìn rất ghê, vừa nãy nấu cơm chắc còn dính nước, đúng là chó cắn áo rách mà.
Đàm Hựu Minh đau lòng chết đi được, gằn giọng hỏi: "Hộp thuốc ở đâu?"
"Cậu ăn cơm đi, tôi tự làm được." Thẩm Tông Niên muốn rút tay lại nhưng bị Đàm Hựu Minh siết chặt, anh lạnh giọng hỏi lại lần nữa: "Hộp thuốc ở đâu?"
Bốn mắt nhìn nhau một lát, Thẩm Tông Niên đành thỏa hiệp: "Ngăn thứ hai ở tủ treo tường bên phải."
Đàm Hựu Minh bỏ bữa cơm, đi lấy hộp thuốc về, nửa quỳ trước mặt Thẩm Tông Niên, đặt phẳng bàn tay hắn ra, sát trùng, bôi thuốc rồi dán băng gạc chống nước.
Đàm Hựu Minh thấy lòng khó chịu, vẻ mặt lạnh lùng nhưng động tác lại nhẹ nhàng, anh nào hay thứ đang mưng mủ trong lòng Thẩm Tông Niên không phải bàn tay mà là tim.
Anh trăm phương nghìn cách bảo vệ, vạn phần cẩn thận, nắm chặt đầu ngón tay hắn, muốn lớn tiếng ép hỏi sau này cậu có thể tự quan tâm bản thân hơn không, muốn nói rằng anh không cố ý nổi giận, muốn nói rằng thực ra anh rất sợ hãi, muốn nói… quá nhiều thứ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng chỉ còn một câu bất lực: "Thẩm Tông Niên, cậu đừng bị thương nữa."
Lồng ngực Thẩm Tông Niên thắt lại, đáp: "Ừm."
Đàm Hựu Minh cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng rực, chân thành thẳng thắn: "Cũng đừng sinh bệnh."
Thẩm Tông Niên lại gật đầu đồng ý.
Cứ như thể chỉ cần hắn đồng ý là có thể làm được vậy.
Bôi thuốc xong thì ăn cơm, Đàm Hựu Minh không ngồi đối diện mà ngồi cạnh hắn, gối chạm gối, ăn xong bữa tối mà chẳng biết mùi vị thế nào.
Tay Thẩm Tông Niên không được dính nước, Đàm Hựu Minh bao trọn việc dọn dẹp thức ăn thừa. Anh không quen làm, mọi việc đều lóng ngóng. Thẩm Tông Niên dựa vào khung cửa nhìn bóng lưng ngơ ngác của anh, đôi mày rậm dần dần cau lại.
Mãi mới dọn dẹp xong, Thẩm Tông Niên về phòng tắm, vừa mở cửa hắn đã giật mình. Đàm Hựu Minh dựa vào tường đợi hắn, đèn chưa bật, ánh sáng lờ mờ chiếu lên nửa khuôn mặt, phản chiếu vài phần sầu tư.
Thẩm Tông Niên nhìn anh một lúc, cố ý trêu: "Đứng đây dọa tôi à?"
"Học cậu đấy." Thẩm Tông Niên ngày nào cũng lù lù như ma, Đàm Hựu Minh chịu ảnh hưởng không ít, anh cầm lấy tay hắn, tháo găng tay dùng một lần ra kiểm tra kỹ xem có bị dính nước không.
Thẩm Tông Niên còn chưa mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, nước còn đọng lại chảy từ vai xuống eo. Hắn nuốt nước bọt, rụt tay về, nói: "Được rồi."
Tay Đàm Hựu Minh trống không, lại đi lấy áo choàng tắm giúp hắn, giũ ra bảo: "Cậu mau mặc vào."Như thể đối phương đã liệt cả hai tay, không thể tự lo được.
Thẩm Tông Niên nhìn anh một lúc, thầm thở dài rồi giơ tay lên.Thẩm Tông Niên thể chất khỏe mạnh, tay chỉ một ngày sau là đã gần lành hẳn, ngược lại, chính người luôn miệng dặn dò người khác không được sinh bệnh lại là người đổ bệnh.
Cả đêm không ngủ ngon, hôm sau lại gặp phải đợt rét nàng Bân, Đàm Hựu Minh bị sốt cao mà không hề hay biết, cả ngày bận rộn họp hành, phê duyệt, nghe báo cáo ở Bình Hải. Tan làm, Thẩm Tông Niên đến đón, anh vói tay vào người hắn tìm điện thoại thì bị hắn túm chặt cổ tay, Thẩm Tông Niên nhíu mày: "Sao lại thế này?"
Đàm Hựu Minh còn đang ngơ ngác: "Cái gì cơ?"
Thẩm Tông Niên đưa tay sờ trán anh, vẻ mặt nghiêm nghị: "Cậu bị sốt mà không biết sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!