Chương 26: Cành lẻ chim côi.

Tạ Thụy Quốc chẳng màng việc khách khứa đang xem trò vui, từ lâu ông ta đã không còn công nhận đứa quái thai b**n th** này là con trai mình.

Ông ta còn hai đứa con nhỏ ở bên ngoài, hôm nay nhân dịp này đường đường chính chính cắt đứt quan hệ, vừa chiếm thế đạo đức vừa danh chính ngôn thuận. Ông ta đã chịu đủ sự kìm kẹp từ nhà ngoại rồi, giờ đây một mũi tên trúng ba đích.

Tạ Chấn Lâm sức mạnh kinh người, như dã thú phát điên, giãy giụa thoát khỏi mọi kìm kẹp, gầm lên: "Tạ Thụy Quốc, ông giao ngay hồ sơ bệnh án và camera giám sát lúc mẹ tôi nằm viện ra đây!"

"Tại sao từ ngày mười một, tin nhắn của bà ấy là do ông trả lời, điện thoại cũng là ông nghe? Ông đã nói gì với bà ấy? Trước đó chúng tôi còn nói chuyện bình thường, sao tôi vừa về nước thì bà đã phải nhập viện!"

"Ông lấy quyền gì cấm tôi thăm mẹ? Lấy quyền gì phong tỏa tin tức, không cho người khác biết bà ấy bị bệnh? Còn cái tên bác sĩ gia đình của ông nữa, ông giao người ra đây ngay, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

Sức khỏe Tằng Nghê vốn yếu, có tiền sử bị bệnh, nhưng Tạ Chấn Lâm vẫn không thể tin người mẹ đã hẹn ước với mình lại nhẫn tâm bỏ cậu ta mà đi.

Mẹ cậu ta là người mềm lòng nhất, giữ chữ tín nhất, mặc dù ban đầu bà không hiểu, không ủng hộ cậu ta, bà đã khóc, đã cãi vã, cũng đã làm ầm ĩ, nhưng cuối cùng bà vẫn mềm lòng.

Sau lưng Tạ Thụy Quốc gần như là toàn bộ khách khứa của các thế gia ở Hải Thị, Tạ Chấn Lâm như con thú bị dồn vào đường cùng, cô độc không nơi nương tựa: "Còn cả lời trăn trối, di chúc của mẹ tôi nữa, ông phải nhả ra từng chữ, bao gồm cả dấu chấm câu!"

Bị công khai thách thức uy quyền, Tạ Thụy Quốc nổi trận lôi đình: "Thằng bất hiếu nhà mày còn có mặt mũi nói chuyện à, mẹ mày biết những chuyện bẩn thỉu mày làm ở nước ngoài, tức đến mức không thở được mới vào phòng cấp cứu."

Tạ Thụy Quốc không cho phép Tằng Nghê đi gặp đứa con đã khiến mình trở thành trò cười, không cho phép bà thay mặt nhà họ Tạ phát ra dù chỉ một tín hiệu mềm mỏng.

Tằng Nghê vốn yếu, đã vào bệnh viện trong cơn thịnh nộ và sự giám sát chặt chẽ của ông ta, để tránh nhà họ Tằng truy vấn, lại thêm kỵ húy đầu năm, ông ta đã phong tỏa tin tức nghiêm ngặt.

"Giờ mày giả vờ hiếu thảo cái gì, lúc mày làm mất mặt ở bên ngoài, mày có nghĩ đến mẹ mày không? Hả? Có nghĩ người khác sẽ nói gì về bà ấy không? Mẹ mày không để lại di ngôn nào cho mày hết."

Tạ Thụy Quốc lăn lộn trên thương trường, hiểu rõ cách đâm vào tim người nhất, ông ta che giấu di nguyện của Tằng Nghê muốn để lại một phần tài sản khổng lồ cho con trai yêu quý, tuyên bố từng chữ một: "Mẹ mày nói cả đời này hối hận nhất là sinh ra và yêu thương mày, kiếp sau bà ấy cũng không muốn làm mẹ mày nữa."

Tạ Chấn Lâm mặt cắt không còn giọt máu, suy sụp hoàn toàn, phát ra tiếng rên thấp trầm khó chịu như một con thú bị nhốt, lao tới: "Không thể nào, ông lừa tôi…"

Tạ Thụy Quốc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, cơn giận bùng lên, đá cậu ta một cú, tiện tay kẹp lấy than cháy trong chậu vỡ hất tới…

"A Lâm!" Đàm Hựu Minh nhanh mắt nhanh tay lao tới đẩy cậu ta ra, than đang cháy rực, ngọn lửa xanh lè như lưỡi rắn, nếu đổ vào người chắc chắn sẽ lột da.

Tạ Thụy Quốc chưa kịp nhìn rõ người tới, giơ kẹp lên định đánh tiếp, Đàm Hựu Minh lập tức che chắn Tạ Chấn Lâm ra đằng sau.

Cổ tay Tạ Thụy Quốc bị bẻ ngược, đau nhói, ông ta đang định mở miệng chửi rủa, nhìn kỹ lại mới thấy đó là Thẩm Tông Niên với gương mặt còn lạnh lùng hơn cả quỷ âm phủ.

Ông ta cắn răng chịu đau: "Sao, nhà họ Tạ chúng tôi dạy con, cậu Thẩm cũng muốn vượt quyền can thiệp à?"

Thẩm Tông Niên làm như không nghe thấy, không nói một lời nào, chỉ đứng bên cạnh Đàm Hựu Minh, vẻ mặt lạnh lùng như đang chờ lệnh.

Đàm Hựu Minh nén giận: "Ông Tạ dạy dỗ người nhà cũng phải xem nơi chốn, hôm nay không chỉ là chuyện của nhà họ Tạ, cũng không chỉ có người nhà họ Tạ."

Anh ôm lấy vai Tạ Chấn Lâm, bảo cậu ta bình tĩnh lại: "Lại đây, A Lâm, trước hết hãy từ biệt dì thật đàng hoàng, nhìn dì thêm lần cuối đi."

Tạ Chấn Lâm như mất hồn, Đàm Hựu Minh đành đẩy lưng cậu ta, thì thầm bên tai: "Hãy để dì yên lòng ra đi, đừng làm lỡ giờ lành."

Tạ Chấn Lâm rơi lệ, ngoan ngoãn quỳ xuống, trải chiếu, châm đèn, dâng hoa, từ biệt linh cữu, muộn màng thực hiện phần hiếu đạo cuối cùng của một người con.

Tạ Thụy Quốc mấy lần định ra lệnh cho bảo vệ đuổi người, nhưng có Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên đứng hai bên, không ai dám động vào.

Nghi thức tiễn linh kết thúc, hình bóng Tằng Nghê dần dần biến mất, khách khứa dần tản đi, nhà cửa trống trải, chỉ còn lại mình Tạ Chấn Lâm mất mẹ, khóe mắt đỏ ngầu, ôm mặt khóc nức nở.

Đàm Hựu Minh thấy cậu ta khóc quá khổ sở, đặt tay lên lưng muốn an ủi nhưng lại không thể nói nên lời, đành ôm vai cậu ta vỗ nhẹ từng cái một.

Cậu ta khóc quá lâu, Đàm Hựu Minh bắt đầu thấy lo: "A Lâm, uống chút nước không?"

Tạ Chấn Lâm như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm lặp lại: "Em đã hại chết mẹ."

"Anh, em không còn mẹ nữa rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!