Sau bữa cơm, Thẩm Tông Niên đi sửa chiếc máy may cổ được vận chuyển từ Ý về cho bà cụ, mấy hôm trước bà có nhắc trong nhóm chat là bị hỏng, hôm nay hắn đã mang dụng cụ về.
Từ nhỏ, Thẩm Tông Niên đã quen với những "tai nạn" nối tiếp liên miên nên có không ít kỹ năng phòng thân, lúc ra nước ngoài bị truy sát đến rừng sâu núi thẳm, ngay cả xe hắn cũng tự sửa được, một chiếc máy may chẳng nhằm nhò gì.
Hắn cúi đầu vặn chặt ốc vít, lấy cờ lê từ trong túi ra. Hôm nay về nhà nên không mặc đồ công sở, chỉ mặc áo khoác gió cùng quần dài đen, động tác gọn gàng nhanh nhẹn như một nam sinh viên đang tháo lắp mô hình.
"Niên à," Cao Thục Hồng ngồi bên cạnh nhìn hắn làm, "Cái này còn dùng được không?"
"Được ạ."
"Sửa không được cũng không sao, cuối năm bà còn phải bay qua đó một chuyến nữa."
"Sửa được ạ." Thẩm Tông Niên đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Bà cụ cười: "Hôm qua về nhà họ Thẩm ổn chứ?"
"Vâng," Thẩm Tông Niên ngẩng đầu nhìn bà, "Không có chuyện gì đâu, bà nội."
Cao Thục Hồng chợt nhớ lại ngày xưa, mỗi lần hắn từ nhà họ Thẩm về đều đầy rẫy thương tích, đứa trẻ bé tí ấy bị đánh gãy xương mà chẳng khóc một tiếng nào, bà nhìn mà hoe cả mắt.
"Lần sau vẫn nên để Hựu Minh đi cùng."
Thẩm Tông Niên nắm chặt tuốc nơ vít, nói nhỏ: "Không cần đâu ạ, bà nội."
Cao Thục Hồng chống cằm: "Bà không yên tâm, Minh có thể bảo vệ cháu."
Thẩm Tông Niên thở nhẹ, trong lòng thấy ấm áp xen lẫn chút hổ thẹn, không ngẩng đầu mà tay vẫn thoăn thoắt: "Bà nội, cháu cũng có thể tự bảo vệ mình."
"Thêm một người, bà càng yên tâm hơn."
Cao Thục Hồng còn định nói gì đó nữa, nhưng Thẩm Tông Niên đã sửa xong máy may: "Bà thử xem."
Cao Thục Hồng ngạc nhiên: "Sao còn trơn tru hơn cả trước thế này."
"Thêm chút dầu bôi trơn ạ." Thẩm Tông Niên cất dụng cụ đi.
"Lại đây, Niên, cầm đi này," Cao Thục Hồng đưa cho hắn một gói kẹo râu rồng, "Của nhà họ Lý tự làm đó." Hồi nhỏ Thẩm Tông Niên thích ăn nên bà cố ý dặn người ta làm một phần mang về.
kẹo râu rồng.
Rồi nói nhỏ: "Đừng nói cho Minh biết nhé, kẹo sư tử của nó không có rồi." Ông thợ đó không làm ở nhà họ Lý nữa.
Thẩm Tông Niên ngẩn ra, nhận bằng hai tay: "Vâng, cháu cảm ơn bà nội."
"Nói gì vậy."
Thẩm Tông Niên cúi đầu, ôm hộp kẹo như ôm một viên đá nóng trở về Lầu Bát Giác, ngẩn ngơ nhìn kẹo râu rồng một lúc mới bắt đầu dọn dẹp đống áo khoác, máy chơi game và dây sạc vứt lung tung trên ghế sô pha.
Trên tủ gương có đặt khung ảnh, người trong ảnh ánh mắt long lanh, nụ cười rạng rỡ, nhưng đôi mắt đào hoa đó hôm nay đã phủ một tầng quầng thâm nhàn nhạt, trông có vẻ chán nản, mệt mỏi.
Thẩm Tông Niên nhắm mắt lại, thầm thở dài.
Tiếng mở cửa vang lên, Đàm Hựu Minh đã về, vòng hết chỗ này chỗ kia, lơ đãng đi ngang qua rồi buông một câu: "Đừng lục lọi đồ của tôi."
Thẩm Tông Niên không ngẩng đầu, lôi hộ chiếu của cả hai ra, hỏi: "Không phải cậu muốn đi gặp Felipe sao?"
Đàm Hựu Minh giật mình: "Gì cơ?"
"Không đi nữa à?" Thẩm Tông Niên kéo ngăn kéo, định cất hộ chiếu của anh vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!