Chương 23: Cặp bài trùng Xứ Cảng.

Hải Đảo cách mười dặm thời tiết đã khác hẳn, trong núi lất phất mưa phùn, ngoài khơi lại nắng vàng rực rỡ.

Kết thúc chuyến du thuyền hai ngày, Đàm Hựu Minh vừa chuẩn bị lên bờ mới giật mình nhớ ra mình không có xe, ngại làm phiền Hứa Ân Nghi lần nữa, chiếc du thuyền này của cô đã suýt bị anh hành hạ đến mức phải đi bảo dưỡng, anh nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn cho Trác Trí Hiên.

Trác Trí Hiên làm gì có xe, lập tức gọi điện cho anh bạn thân đáng tin cậy nhất.

Trần Vãn đang nấu cơm, điện thoại sáng lên trên bàn bếp, cậu bận rộn xóc chảo, Triệu Thanh Các liếc nhìn rồi tiện tay bắt máy giúp.

Trác Trí Hiên còn chưa biết Đàm Hựu Minh đã lênh đênh trên biển mấy ngày, giọng nói sốt ruột vang lên: "A Vãn, mấy chiếc xe cũ của cậu còn không, cho Đàm Hựu Minh mượn vài ngày được không? Mấy hôm nay cậu ta ở chỗ Hứa Ân Nghi, không tiện lái xe quá bắt mắt sợ thu hút đám săn ảnh, tôi nghĩ chỉ có chiếc xe khiêm tốn của cậu mới ổn."

"Nhưng cậu đừng nói với Triệu Thanh Các nhé, Thẩm Tông Niên mà biết, ông tổ ấy lại lên cơn mất."

"Ôi tôi thật sự chịu thua luôn, thời buổi này còn có người giao hết nhà, xe, thẻ của mình vào tay người khác, thật đúng là…"

"Trần Vãn?"

Triệu Thanh Các nói: "Trần Vãn đang nấu cơm."

Bên kia im lặng vài giây rồi cúp máy cái rụp.

Trần Vãn ngoảnh lại hỏi: "Ai thế?"

Triệu Thanh Các trả lời: "Trác Trí Hiên."

"Có chuyện gì vậy?"

Triệu Thanh Các nhận lấy chiếc đĩa từ tay cậu, nói: "Cậu ta chúc em năm mới vui vẻ."

Mãi đến giờ nghỉ trưa, Trần Vãn mới thấy chuỗi tin nhắn dài dằng dặng của Trác Trí Hiên, cậu cười rồ.

Ngoài việc bảo Đàm Hựu Minh cần mượn xe, đối phương còn chất vấn có phải cậu cũng đã nhập nhóm nghệ thuật biểu diễn tiên phong chuyên "trao đổi điện thoại" rồi không.

Triệu Thanh Các đang nằm trên đùi cậu nhắm mắt nghỉ ngơi khẽ mở mắt, nắm cổ tay cậu kéo xuống, liếc nhìn màn hình rồi chẳng giải thích gì, chỉ trực tiếp xòe tay Trần Vãn ra, che lên mắt mình, như ngầm bảo: Tôi buồn ngủ rồi, tắt đèn đi.

Trần Vãn cưng chiều che mắt Triệu Thanh Các, định đợi anh ta ngủ rồi mới trả lời Trác Trí Hiên.

Nhưng tin nhắn điện thoại vẫn gửi đến không ngừng.

Người trên đùi động đậy, Triệu Thanh Các bỏ tay Trần Vãn ra, giọng điệu lười biếng mà như thể ban ơn: "Em trả lời cậu ta đi."

Anh ta nghiêng người, trực tiếp luồn vào áo len của Trần Vãn để trốn ánh sáng.

Chóp mũi, đôi môi nhẹ lướt qua bụng mềm của Trần Vãn, nơi này là nơi đêm qua anh ta mới tiến vào, ấm áp, mềm mại, khiến người ta say mê.

Trên người Trần Vãn luôn có một mùi hương, tỏa ra từ tận xương cốt.

Hơi thở nhẹ nhàng của Triệu Thanh Các phả lên da thịt cậu, tim Trần Vãn đập loạn, lưng thẳng tắp, nhanh chóng trả lời Trác Trí Hiên rồi vén áo len của mình lên, cúi đầu, cười đối diện với mắt Triệu Thanh Các, nói: "Được rồi, tắt đèn thôi."

Sau đó nhẹ nhàng đặt tay lên mắt anh ta lần nữa.Trác Trí Hiên mượn được xe xong mới biết Đàm Hựu Minh đã làm "Captain Đàm" trên biển ba ngày, anh ta chỉ còn biết lắc đầu, lái chiếc BYD của Trần Vãn ra bến tàu đón người.

"Sao thế cậu chủ?" Trác Trí Hiên nhảy xuống khỏi ghế lái, đóng cửa xe, ném chìa khóa cho anh.

Đàm Hựu Minh bắt trọn một tay: "Gì?"

"Sắc mặt kìa," Trác Trí Hiên nhìn anh, Đàm Hựu Minh vốn lúc nào cũng tinh thần ngời ngời, hồi đi học ngay cả cảm lạnh còn hiếm bị, anh ta khá lo, "Trên thuyền ngủ không ngon à?"

"Tôi ổn lắm." Đàm Hựu Minh không muốn nói nhiều, mở cửa ngồi vào ghế lái.

Kể từ sau lần Đàm Hựu Minh dừng xe đâm sập mấy thùng rác ven đường, còn suýt lao cả vào bồn cây, Thẩm Tông Niên đã không còn để anh lái xe gầm cao nữa, nhưng hôm nay đường ven biển hầu như vắng tanh, Đàm Hựu Minh làm quen một lúc rồi thích nghi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!