Chương 22: Sương mù trời đông và rêu phong.

Đàm Hựu Minh sờ túi, điện thoại quả nhiên nằm gọn trong đó, anh gõ sai mật khẩu mấy lần, mãi mới mở khóa được.

Trác Trí Hiên thấy màn hình hiển thị cuộc gọi từ Đàm Hựu Minh thì tê cả da đầu, dấy lên dự cảm bất an, lần cuối số này nhảy lên là lúc Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên cãi nhau.

Anh ta vội vàng ra dấu "suỵt" với Hứa Ân Nghi và Tưởng Ứng đang trò chuyện rồi nghe máy.

Đàm Hựu Minh hỏi: "Cậu đang ở đâu?"

"Vừa qua cầu lớn."

Vì chuyện tốt Trác Trí Hiên làm cho Trần Vãn trước Tết, xe và thẻ của anh ta bị gia đình tịch thu đến giờ, việc đi lại hàng ngày toàn là đi ké bạn bè, hết ké Trần Vãn lại sang Tần Triệu Đình, tối nay đến lượt Tưởng Ứng, chẳng ai thoát được.

"Quay đầu lại, về Bồ Dã đón tôi."

"Hả?"

Tưởng Ứng đang lái xe nhìn qua, Hứa Ân Nghi ở ghế sau cũng nhoài người lên ghế trước.

Trác Trí Hiên không chịu nổi ánh mắt hóng hớt của hai người, cũng không hỏi nhiều mà đáp luôn: "Được, vậy cậu đợi một lát, bọn tôi đến ngay."

Đàm Hựu Minh đứng cóng trong gió lạnh hai mươi phút mới thấy xe, trong thời gian đó, điện thoại anh chỉ reo đúng một lần, anh không bắt máy, sau đó cũng không có cuộc gọi nào nữa.

Anh mở cửa xe, vừa định chửi đổng Thẩm Tông Niên một tràng thì phát hiện phía sau còn có một cô gái, đành gắng gượng giữ lại chút phong thái lịch thiệp, gật đầu với Hứa Ân Nghi.

Trác Trí Hiên và Tưởng Ứng nhìn nhau, giao tiếp bằng mắt: Cậu hỏi đi.

Tôi không hỏi, cậu hỏi đi.

Hai người họ không dám hỏi, cô Hứa đành xung phong: "Sao thế cậu chủ Đàm?"

"Thẩm Tông Niên phát điên, ông đây lười chiều theo."

Hứa Ân Nghi cười suýt ngất, Tưởng Ứng đang lái xe cũng không nhịn được hỏi: "Vậy cậu Đàm, giờ chúng tôi đưa cậu về đâu đây?"

Anh ta hỏi vậy, Đàm Hựu Minh cũng không biết trả lời sao.

Bình thường anh và Thẩm Tông Niên đều sống ở đường Tả Sĩ Đăng, những bất động sản khác dưới tên anh đều là nhà trống, chẳng có gì bên trong.

Khu thương mại bắt buộc nghỉ Tết nên không còn ai, gia đình Trác Trí Hiên quản chặt, Tưởng Ứng lại thân với Thẩm Tông Niên hơn, cãi nhau là chuyện riêng của họ, không cần thiết làm khó bạn chung.

Nhưng nếu về nhà cũ thì người làm chắc chắn sẽ báo cho Quan Khả Chi.

Phiền chết đi được.

Trác Trí Hiên tỉnh táo, ngoảnh đầu hiến kế: "Hay là đưa cậu về Bồ Lợi? Chắc giờ cô Từ chưa ngủ đâu, hai người còn có thể đánh vài ván đấu địa chủ, sáng mai cùng đi ăn bánh uống trà luôn."

"Không đi."

Bồ Lợi là cơ ngơi của Thẩm Tông Niên, cãi nhau xong lại chạy đến khách sạn nhà người ta thì chẳng khác nào tự vả mặt mình.

Hứa Ân Nghi hào phóng: "Hay là đến chỗ tôi?"

Là con gái duy nhất của ông trùm dầu mỏ, cô sở hữu vô số bất động sản, có cả biệt thự chuyên dùng để tiếp đãi bạn bè.

"Tết này tôi đều ở nhà cũ, để không cũng phí, cậu đến đó thêm chút hơi người giúp tôi đi."

Đàm Hựu Minh đang định nói đúng là lúc quan trọng vẫn phải nhờ cậy bạn học cũ.

Tưởng Ứng và Trác Trí Hiên lập tức đồng thanh nói: "Không được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!