Đàm Hựu Minh đã sớm quên sạch những động từ tách, động từ phản thân từng học trong lớp tiếng Đức năm mười lăm tuổi, những gì còn đọng lại chỉ là ngày mà Thẩm Tông Niên đột nhiên biến mất.
Lúc ông cụ nhà họ Thẩm lâm nguy, cuộc tranh giành quyền lực của nhà họ Thẩm bước vào giai đoạn gay gắt nhất, Thẩm Hiếu Xương đã quyết tâm ra tay g**t ch*t Thẩm Tông Niên.
Hải Thị chung quy vẫn quá nhỏ, không có chỗ nào có thể ẩn náu, sau nhiều lần bị định vị theo dõi, nghe lén và giám sát, ông cụ Thẩm cùng nhà họ Đàm cuối cùng đã đưa ra quyết định đưa Thẩm Tông Niên ra nước ngoài, phong tỏa toàn bộ thông tin, đợi đến khi mọi chuyện lắng xuống.
Hành động tuyệt mật, Đàm Hựu Minh không nhớ hôm đó là thứ mấy, người mỗi sáng đều gọi anh dậy với vẻ mặt vô cảm, giúp anh ta đi tất là Thẩm Tông Niên đột nhiên biến mất.
Một ngày, hai ngày trôi qua, những người xung quanh ai nấy đều kín miệng như bưng, ông giời con nổi trận lôi đình, lén nghe trộm cuộc trò chuyện giữa ba và ông nội, suy đoán ra nơi ẩn náu của Thẩm Tông Niên rồi lập tức đăng ký một lớp học tiếng Đức.
Người chưa từng đạt điểm A môn nào như anh cắn răng học tiếng Đức cũng khá được, nhưng kế hoạch trốn ra nước ngoài tìm người cuối cùng cũng không có cơ hội dùng đến.
Sau khi ông cụ Thẩm qua đời, nhà họ Đàm đã dốc toàn lực bảo vệ di chúc không bị sửa đổi.
"Minh yêu dấu à," Quan Khả Chi bẹo má con trai, cười trêu, "Suy tính của con quá ồn ào, bờ bên kia người ta cũng biết luôn rồi đó."
Tuy nhiên không địch nổi Đàm Hựu Minh dỗ ngọt, từ bé đã giỏi nịnh phụ nữ, Quan Khả Chi vung tay, bất chấp Đàm Trọng Sơn ngăn cản, cho phép anh theo vệ sĩ đi đón người về.
Mãi đến lúc đó, Đàm Hựu Minh mới biết rằng thực ra Thẩm Tông Niên chưa từng ở khu vực nói tiếng Đức, có thể từng dừng lại một thời gian ngắn, nhưng vì tránh bị truy lùng nên đối phương liên tục thay đổi nơi trú ẩn.
Từ Cusco phía nam xích đạo ở Peru, đến Atacama, trạm cuối của Thẩm Tông Niên là Fairbanks.
Chỉ cách cảng không đóng băng Murmansk chưa đến hai mươi cây số, đó là thánh địa được cực quang soi sáng.
Fairbanks quanh năm tuyết phủ, băng hà tĩnh lặng. Đàm Hựu Minh từ trên trời đáp xuống, tựa một cơn gió nhiệt đới quét qua, mãnh liệt, dữ dội, không gì cản nổi, khiến băng tuyết ngàn năm cũng phải tan chảy.
Nhiều năm sau, Thẩm Tông Niên vẫn nhớ rõ, Fairbanks có hơn ba trăm ngày trong năm là tuyết mù mịt, nhưng vào ngày Đàm Hựu Minh xuất hiện, trời lại có hơn nửa ngày nắng.
Thẩm Tông Niên đang đứng trên tuyết luyện súng, vẻ mặt lạnh lùng thì thấy Đàm Hựu Minh nở nụ cười tươi rói, để lộ cả răng khểnh, như mặt trời vùng xích đạo chạy xộc tới, phấn khích ôm chặt lấy hắn.
"Đệch, sao cậu gầy thế này?"
"Bọn họ không cho cậu ăn à?"
"Tôi đi tố cáo ngay với bà Quan, nói Đàm Trọng Sơn ngược đãi cậu!"
Đàm Trọng Sơn sắp xếp những huấn luyện viên người Nga cao lớn, lực lưỡng để rèn luyện Thẩm Tông Niên về cận chiến và súng ống, ngoài ra, hắn còn phải tiếp thu một khối lượng kiến thức nặng gấp trăm lần chương trình học ở trường.
So với bảo vệ kín kẽ, đây giống như một cuộc huấn luyện khắc nghiệt hơn, hắn phải học từ kỹ năng sinh tồn, cách vận hành tuyến đường thủy của nhà họ Thẩm đến quản lý tài sản ở nước ngoài.
Trong suốt một năm xa cách, Thẩm Tông Niên đã trưởng thành với tốc độ mà Đàm Hựu Minh không thể nào theo kịp, bóng dáng lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn sau này cũng đã lộ rõ từ khi ấy.
Nhưng Đàm Hựu Minh không cảm thấy Thẩm Tông Niên xa lạ, tay chân cứ quấn chặt lấy hắn như bạch tuộc.
Toàn thân Thẩm Tông Niên bất động, hóa ra, mặt trời cũng có nhịp tim.
Và trái tim của mặt trời đang đập vì hắn.
Thẩm Tông Niên đẩy ra một cái nhưng không đẩy nổi, Đàm Hựu Minh chẳng cần nhìn cũng biết biểu cảm của hắn thế nào, trước khi hắn kịp nhíu mày thì anh đã vội bịt miệng, giành lời trước: "Thôi nào, cậu đừng mắng tôi, tôi không nhấc nổi chân nữa rồi."
Loài hoa quý sinh ra trong vùng nhiệt đới không chịu nổi chút giá rét nào, ngay từ lúc bước xuống máy bay, cả người anh đã tê cứng.
Thẩm Tông Niên vô cảm rũ mắt nhìn Đàm Hựu Minh, Đàm Hựu Minh cũng chẳng bận tâm, rất tự nhiên vòng ra sau lưng hắn, trèo lên lưng hắn rồi nói: "Xong rồi, đi được rồi đấy."
"…"
Thẩm Tông Niên cố tình xốc mạnh lên.
Đàm Hựu Minh suýt chút nữa ngã xuống: "Mẹ nó…!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!