Chương 20: Mùng 5 Tết.

Sau hai ngày được ăn uống no nê và quấy rầy Thẩm Tông Niên, Đàm Hựu Minh đã hồi sinh khí thế, lập tức mở tiệc tại sòng bạc của Thẩm Tông Niên để chiêu đãi khách khứa, nghênh đón Thần Tài.

Múa lân, dâng hương, pháo đỏ trải dài từ đầu phố Đề Đốc đến tận cuối phố.

"A Vãn," Từ Chi Doanh ném lá Át bích vào hồ bài, nói thật lòng: "Hay cậu cứ gom hết đồng chất để giúp anh Triệu thắng đi cho rồi."

"…" Trần Vãn ho khẽ, Triệu Thanh Các cúi đầu nhìn bài, khóe môi hơi nhếch lên, nhã nhặn nói: "Hết ván này thì đổi người thôi."

Đàm Hựu Minh không hài lòng, ngẩng đầu: "Cậu thắng cái là tính chuồn luôn à?"

Tinh thần chơi bài ở đâu, đạo đức chơi bài ở đâu?

Tiền nong không quan trọng, hôm nay là ngày đón Thần Tài, ai chẳng muốn dính tí hên.

Triệu Thanh Các quay sang nhìn anh, nói bằng giọng điệu ôn hòa, lịch sự: "Tôi ở lại, cậu càng khó thắng hơn."

"…"

Hôm trước Triệu Thanh Các vừa về nhà cũ phát lì xì cho bọn trẻ, nghĩ ngợi một chút rồi đẩy mấy xấp phỉnh về phía Đàm Hựu Minh, dặn dò như anh cả: "Chơi nghiêm túc chút, cố gắng cầm cự đến khi Thẩm Tông Niên nghe máy xong."

Đàm Hựu Minh l**m l**m chân răng.

Triệu Thanh Các không để ý đến Đàm Hựu Minh nữa, đứng dậy, lấy áo khoác trên lưng ghế khoác lên khuỷu tay, vòng qua nửa bàn bài rồi ngồi xuống cạnh Trần Vãn xem cậu đánh bài.

Trần Vãn rảnh tay kéo anh ta lại gần, nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Muốn về rồi à?"

Cậu sợ Triệu Thanh Các ngồi không buồn chán, lơ đãng ngủ mất.

Triệu Thanh Các chậm rãi lắc đầu, biết ý nói: "Không vội, em chơi thêm vài ván đi."

Mấy ngày nay Trần Vãn nằm lỳ trên giường anh không chịu ra ngoài, hôm nay hiếm hoi lắm mới ló mặt, Triệu Thanh Các muốn cậu chơi cho thỏa thuê.

Anh ta không tựa vào lưng ghế, chỉ dùng một tay chống cằm, lặng lẽ quan sát Trần Vãn đánh bài, hai đầu gối họ chạm nhau, thi thoảng cúi đầu trả lời vài tin nhắn công việc.Ván tiếp theo, Hứa Ân Nghi thay người vào chơi, cô mới từ Bắc Âu về nước ăn Tết, vừa hay gặp Từ Chi Doanh ở sân bay nên cùng về chung. Đàm Hựu Minh từng học chung lớp tiếng Đức với cô, thế là hôm nay tiện đường ghé chơi. 

Mọi người đều đã quen nhau mấy chục năm, thân hay không thì chưa bàn đến, nhưng trong giới này, lợi ích quan trọng hơn tình cảm.

Chỉ từ ngày có Trần Vãn, mối quan hệ giữa mọi người mới có chút thay đổi.

Đàm Hựu Minh hỏi Từ Chi Doanh: "Tối nay cô muốn ở lại đây thật à?"

"Ừ," Từ Chi Doanh đáp, "Ở nhà bị giục đến đau cả đầu, trốn ra ngoài cho yên tĩnh."

"Vậy để tôi bảo người chuẩn bị phòng, lát nữa sẽ có người đưa thẻ phòng cho cô." Dù sòng bạc vẫn chưa mở cửa dịp Tết, nhưng trước nay Đàm Hựu Minh luôn hào phóng chu đáo với phụ nữ, "Suối nước nóng, hồ bơi, nhà bếp đều dùng được, có người phục vụ 24/7. Nếu có việc cứ tìm quản gia, ra ngoài thì gọi tài xế đưa đi, ngoài kia Tết nhất không an toàn."

Từ Chi Doanh nhận lời, tặc lưỡi khen: "Giờ tôi đã hiểu danh tiếng của sếp Đàm trong giang hồ từ đâu mà có rồi."

Liên tục nhiều năm liền đứng đầu danh sách "Công tử phong lưu được lòng phái nữ nhất" do truyền thông Hồng Kông bình chọn, quả là danh xứng với thực.

Hứa Ân Nghi cười khanh khách: "Cậu không biết à, hồi chúng tôi học tiếng Đức, con gái nửa lớp đều mê Hựu Minh như điếu đổ!"

Đàm Hựu Minh cũng mặc cho mấy cô trêu chọc.

Hứa Ân Nghi bốc một lá bài, hỏi Từ Chi Doanh: "Làm gì còn ai dám quyết định chuyện của cậu, chẳng lẽ họ chưa thấy kết cục của anh cả, anh hai cậu à?" Cô là ái nữ độc nhất của một đại gia dầu mỏ, được cưng như trứng, hứng như hoa, chưa từng nếm mùi tranh quyền đoạt vị như Từ Chi Doanh.

Từ Chi Doanh cũng không bận tâm: "Kết hôn là có thể lấy được quỹ tín thác của gia tộc mà."

"Thế thì không lấy phí mất, đây," Hứa Ân Nghi chỉ vào Đàm Hựu Minh, "Có sẵn đối tác này."

Đàm Hựu Minh gật đầu, ngậm điếu thuốc trên môi, nhưng vì có phụ nữ ở đây nên không châm lửa, sảng khoái nói: "Bạn bè với nhau, tôi có thể cho cô một mức giá hữu nghị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!