Đây là lần đầu tiên họ đến căn biệt thự lưng chừng núi mà Trần Vãn đã mua riêng để sắp xếp chỗ ở cho Triệu Thanh Các sau khi anh ta chuyển nhà. Có vườn thượng uyển, hồ bơi vô cực và bồn tắm suối nước nóng bán lộ thiên, Đàm Hựu Minh vừa thấy Triệu Thanh Các đã lớn tiếng chỉ trích: "Xa hoa! Trụy lạc! Tôi phải tố cáo với đám săn ảnh rằng cậu bám váy vợ, không biết xấu hổ là gì!"
Triệu Thanh Các ban đầu vẫn hơi bực bội vì bị đánh thức, ánh mắt lim dim dần tỉnh, nghiêm túc hỏi lại: "Thật à?"
Thẩm Tông Niên lạnh lùng liếc anh ta.
Triệu Thanh Các trịnh trọng hứa với Đàm Hựu Minh: "Chi phí lên báo và quảng bá cứ để tôi lo."
"…"
Trần Vãn rất sợ một giây sau bọn họ sẽ chốt kèo, vội chắp tay sau lưng, khéo léo mỉm cười: "Hựu Minh, cậu muốn đi xem mấy cây hoa mẫu đơn mới mà tôi vừa trồng không? Giống mới đấy, đang nở rộ đúng dịp Tết này."
Đàm Hựu Minh không muốn thấy cái bộ mặt của Triệu Thanh Các nữa, thế là vui vẻ nhận lời.
Triệu Thanh Các nhìn bóng lưng của họ, quay sang giải thích với Thẩm Tông Niên: "Là giống lai giữa mẫu đơn bát kem và mẫu đơn triều đại, do phòng thí nghiệm của nhà thực vật học Nghiêm Hành Thư lai tạo ra, cây lai có thể nở hoa trái mùa ở vùng cận nhiệt đới."
Hoa mẫu đơn truyền thống thường chỉ nở rộ vào tháng năm, nhưng giống này sau quá trình ươm đất kỹ càng có thể vượt qua các điều kiện tự nhiên, quanh năm ra hoa.
Thẩm Tông Niên mặt không cảm xúc gật đầu, nhưng lời nói lại rất chua ngoa: "Không ngờ người ngày xưa cứ đến tiết thực hành tự nhiên là trốn đi ngủ giờ lại có kiến thức sâu rộng về thực vật học đến thế."
Triệu Thanh Các làm ngơ, tiếp tục giới thiệu: "Hiện tại trên thị trường chỉ lưu hành chưa đến hai trăm cây, đất cũng được vận chuyển trực tiếp từ đại lục về đây bằng đường hàng không."
Ban đầu đối phương không muốn bán, nhưng Triệu Thanh Các trả quá nhiều tiền nên họ mới đồng ý.
Thẩm Tông Niên cười khẩy: "Thế thì đầu tư thêm đi, cho người nhổ hết hoa tử kinh trên đường từ Minh Long đến đường Prince Edward phía Đông, thay hết thành hoa mẫu đơn cho toàn bộ người dân trên đảo cùng ngắm."
"…"
Đàm Hựu Minh cùng Trần Vãn đi qua hành lang mô hình và chiếc ghế xích đu giữa vườn hoa, chân mày càng nhíu chặt: "Trần Vãn, cậu nói thật đi, từ trong ra ngoài đây là cậu tự tay làm hết đúng không?"
"Coi như thế," Mẫu đơn vốn đỏng đảnh, Trần Vãn thấy có vài cây hơi héo nên tiện tay tưới nước, nói với Đàm Hựu Minh, "Nhưng phòng thí nghiệm trên lầu ba là Triệu Thanh Các tự sắp xếp đấy." Bên trong có đầy đủ các thiết bị thí nghiệm tiêu chuẩn quốc tế cao cấp nhất.
"Cậu thế này là hỏng rồi, Triệu Thanh Các sẽ làm trời làm đất mất," Đàm Hựu Minh đứng giữa vườn hoa, hai tay chống nạnh, nói đầy ẩn ý, "Rồi sau cậu sẽ rõ."
"Không có đâu," Trần Vãn cong mắt cười hiền, tay cầm bình tưới nước, bên chân đặt chiếc cuốc nhỏ, trông chẳng khác nào một quân tử lạc giữa rừng hoa, "Triệu Thanh Các dễ nuôi lắm." Thường ngày Triệu Thanh Các chẳng đòi hỏi gì, tính tình cũng thú vị ra phết.
Đàm Hựu Minh nhìn cậu, im lặng giây lát rồi nghiêm túc đề nghị: "Chắc cậu bị bỏ bùa rồi, đi khám đi."
Trần Vãn quay sang, chớp mắt: "Thì vẫn đang đi khám mà."
"…" Đàm Hựu Minh thương hoa tiếc ngọc, nắn lại cành hoa bị cong, chẳng bận tâm bộ đồ đẹp đẽ của mình bị dính bùn mà giúp Trần Vãn tưới hoa: "Hoa này không sợ lạnh à?" Giữa trời đông giá rét mà vẫn nở rộ thành cụm, sum suê tươi tốt.
"Sợ chứ, Triệu Thanh Các cho người vận chuyển loại đất có chứa các nguyên tố vi lượng đặc biệt từ trong đất liền, điều chỉnh tỷ lệ phối trộn xong xuôi thì hoa mới nở được." Thậm chí còn cho người lắp đặt hệ thống kiểm soát khí hậu ngoài trời, nắng mưa nóng lạnh gì cũng chẳng xi nhê.
"Chậc," Đàm Hựu Minh kinh ngạc, "Sao lại tiêu xài phung phí thế?" Chẳng giống Triệu Thanh Các chút nào.
Anh lẩm bẩm: "Cái này gọi là gì nhỉ? Xưa có Chu U Vương đốt lửa đùa chư hầu để đổi lấy một nụ cười của Bao Tự, nay có Triệu Thanh Các vung tiền chở đất ngàn dặm để trồng mẫu đơn sao?"
Hoàn toàn quên mất rằng những đĩa vải tươi như ngọc ngà châu báu của anh cũng chẳng thoát khỏi cái tội danh khiến người ta phải chạy một quãng đường dài chỉ để phi tử mỉm cười.
Trần Vãn bật cười, giúp anh phủi bụi trên gấu áo: "Có phải cậu Đàm định đầu quân cho TCB không? Tôi thấy tay săn ảnh số một của họ còn không có văn vẻ bằng cậu nữa."
"Vốn dĩ là thế mà." Đàm Hựu Minh ngồi xổm xuống ngắm hoa.
Hoa mẫu đơn to, những cánh ngoài hồng nhạt rồi dần chuyển trắng về phía nhụy, khẽ đong đưa duyên dáng, loài hoa ấy vốn được Trần Vãn hái định kỳ, đặt trong thư phòng và trên bàn trà.
Bình hoa trên bàn trà là chiếc bình sứ trắng tai kép họa tiết mai, Triệu Thanh Các khẽ dịch chuyển nó sang bên, lấy ra hộp trà Đại Hồng Bào mà Trần Vãn đã mua trong chuyến công tác nội địa vừa rồi.
Chờ khi lá trà nở ra, hắn mới nói với Thẩm Tông Niên: "Các sàn đấu giá lớn và tiệm cầm đồ có tiếng đều đã rà soát qua một lượt rồi, những sàn lớn bên tôi không có tin tức gì, còn mấy tiệm nhỏ không tên tuổi và chợ đen thì chắc Tưởng Ứng cũng thu được kết quả tương tự, đến giờ chưa ai từng thấy bất kỳ cuộn tranh chữ nào là bản gốc."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!