Tiếng chuông đếm ngược vang lên. Đàm Hựu Minh đứng trước khung cửa kính sát đất rực rỡ ánh sáng, nhếch môi, chìa tay về phía Thẩm Tông Niên: "Thẩm Tông Niên."
Đó là một cử chỉ mời bắt tay.
Chuông ngân bảy tiếng.
"Chúc mừng năm mới."
Sáu tiếng.
Thẩm Tông Niên bất động, Đàm Hựu Minh vẫn giữ nguyên tư thế ấy.
Năm tiếng.
Chẳng ai kiên nhẫn với Thẩm Tông Niên bằng anh.
Bốn tiếng.
Một góc trái tim Thẩm Tông Niên bắt đầu rung động theo tiếng pháo hoa và bánh pháo nổ vang.
Ba tiếng.
Từng khung hình lướt qua trước mắt hắn.
Hai tiếng.
Từ năm mười hai tuổi cho đến năm hai mươi tám tuổi.
"Đoàng!"
Pháo hoa bùng lên đến đỉnh điểm, thắp sáng cả bầu trời đảo, cũng làm rạng rỡ khuôn mặt Đàm Hựu Minh.
Giữa không gian muôn vàn ánh đèn, Thẩm Tông Niên cuối cùng cũng đưa tay phải ra: "Ừm, chúc mừng năm mới."
Khoảnh khắc ấy, năm mới trên đảo mới thực sự bắt đầu.
Đàm Hựu Minh chờ đợi được rồi, anh vui vẻ nắm tay hắn lắc nhẹ hai cái, có phần trang trọng, lại có phần tùy ý.
Thẩm Tông Niên hiểu, đó là lời chúc năm mới kèm theo câu "sang năm cũng mong được giúp đỡ nhiều hơn".
Nhà họ Đàm quen thức đêm giao thừa, đợi đến khuya, Đàm Hựu Minh mơ màng chìm vào giấc. Thẩm Tông Niên nhìn cái bọc phồng trên giường một lúc, sau đó bước tới lay: "Đàm Hựu Minh."
Người trong chăn cựa quậy.
Thẩm Tông Niên nhíu mày: "Về phòng mình ngủ đi."
Đàm Hựu Minh đang ngủ ngon bị quấy, suýt co giò đá cho một phát.
"…" Thẩm Tông Niên cụp mắt nhìn người đang ngủ càng lúc càng say, chẳng rõ nghĩ gì, cuối cùng vẫn khom người xếp đôi dép bông ngay ngắn, cắm sạc điện thoại, tắt đèn rồi nằm xuống nửa bên kia giường.
Hắn chừa ra một khoảng kha khá, nhưng Đàm Hựu Minh nhanh chóng cảm nhận được nguồn hơi ấm khổng lồ, tay chân lập tức quấn lấy như bạch tuộc, Thẩm Tông Niên đành phải đẩy anh ra, khoanh tay sau gáy.
Hai người đã lâu không ngủ chung rồi, hồi nhỏ chỉ vì Thẩm Tông Niên mới đến cứ im thin thít không chịu ngủ, Quan Khả Chi mới bảo Đàm Hựu Minh sang ngủ cùng để nói chuyện cho hắn đỡ cô đơn.
Đàm Hựu Minh khi ngủ rất thích làm bạch tuộc, coi Thẩm Tông Niên là gối, là chăn bông, là gấu bông của mình.
Thẩm Tông Niên bực bội đánh thức anh dậy, Đàm Hựu Minh liền lơ mơ mở mắt, chưa kịp hiểu chuyện gì đã áp mặt vào hắn, ôm lấy dỗ dành: "Sao cậu còn chưa ngủ? Ngủ đi, mai còn phải đi học đấy."
"…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!