Chương 17: Bồ đề lá nhỏ.

Cây Bồ Đề được cả hai cùng trồng năm mười hai tuổi, hồi đó, Đàm Hựu Minh vì tự ý dẫn Thẩm Tông Niên ra ngoài nên bị Quan Khả Chi phạt quỳ tĩnh tâm một đêm trong miếu tổ.

Miếu tổ nằm sát núi, đêm đó lại đúng lúc trời đổ mưa, thi thoảng có sấm sét lớn, dù Đàm Hựu Minh vốn dĩ gan dạ cũng không khỏi thấp thỏm, run rẩy lẩm bẩm khấn vái Mẫu Tổ nương nương.

Bỗng dưng cánh cổng gỗ lim đỏ cao ba mét "kẽo kẹt" một tiếng, từ từ mở ra, bên ngoài không một bóng người, Đàm Hựu Minh sợ đến mức mất tiếng.

Gió núi không xua tan được sương đêm dày đặc, phía sau song cửa chạm trổ hiện ra một bóng người, Đàm Hựu Minh trợn tròn mắt, ngã quỵ trên bồ đoàn.

Cái bóng ấy càng lúc càng tiến gần.

"Cậu làm gì vậy?"

Khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Tông Niên hiện rõ dưới ánh nến, Đàm Hựu Minh vừa định thốt ra ngàn lời chửi thề thì lại chú ý đến hộp thức ăn trên tay hắn, khẽ nuốt nước bọt.

À… hôm nay anh còn chưa ăn tối.

"Tớ sợ chết khiếp rồi, chỗ này ban đêm đáng sợ quá."

Thẩm Tông Niên không sợ quỷ thần, cũng chẳng tin thần Phật. Hắn dựa vào tường nhìn anh ăn uống ngon lành, cất lời: "Sao phải sợ?"

Đàm Hựu Minh ngại nói mình sợ ma, đành giả vờ không nghe thấy, anh vừa đói vừa buồn ngủ, ăn được nửa chừng mới nhớ ra mình đang bị phạt sám hối. Anh nhìn Mẫu Tổ nương nương rồi lại nhìn Thẩm Tông Niên, lưỡng lự hỏi: "Nương nương sẽ không trách tớ chứ?"

Thẩm Tông Niên còn nhỏ mà đã vô tình: "Vậy cậu đừng ăn nữa."

"Thôi tớ cứ ăn vậy," Đàm Hựu Minh nhanh chóng tìm ra cách vẹn cả đôi đường, "Ăn xong tớ sẽ tạ tội với nương nương sau."

"…"

Đàm Hựu Minh ăn xong, trở lại nệm mềm cúi mình quỳ lạy, do dự nói với Thẩm Tông Niên: "Cậu cũng đến lạy một cái đi, cậu lén đưa đồ ăn cho tớ, cứ lạy một cái cho an tâm."

Cầu mong Mẫu Tổ nương nương từ bi rộng lượng, đừng trách đôi anh em hoàn cảnh này, càng mong nương nương che chở cho Thẩm Tông Niên mãi mãi không bị nhà họ Thẩm tìm ra, từ nay về sau bình an vô sự.

Thẩm Tông Niên dọn hộp cơm đã dùng xong, thờ ơ nói khẽ: "Không cần, tớ không tin mấy thứ này." Nếu thật sự có thần Phật thì những ngày hắn gào trời chẳng thấu, gọi đất chẳng nghe trước đây, thần Phật ở đâu?

Hắn không tin thần Phật, chỉ tin vào chính mình.

Thần Phật chưa từng cứu hắn, người cứu hắn là nhà họ Đàm, là Đàm Hựu Minh.

Đàm Hựu Minh nghe những lời hỗn xược ấy thì mặt mũi tối sầm, vội vàng kéo hắn lại, quỳ sụp xuống: "Ôi ôi ôi, Mẫu Tổ nương nương xin đừng chấp nhặt với cậu ấy, cậu ấy nói bậy thôi, trẻ con không hiểu chuyện, xin nương nương đừng trách phạt."

"Nếu muốn trách thì cứ trách con, con tên là Đàm Hựu Minh, xin hãy ghi hết lên đầu con. Người ngàn vạn lần đừng nghe lời cậu ấy, đầu… đầu óc cậu ấy hơi có vấn đề, xin nương nương rộng lượng, đừng so đo với kẻ ngốc."

"……"

Đàm Hựu Minh thật sự sợ Mẫu Tổ trách phạt Thẩm Tông Niên, nên ngày hôm sau khi ra khỏi miếu vẫn lo lắng bất an, chẳng dám hé răng với Quan Khả Chi, đành lén kể cho Đàm Trọng Sơn nghe, hỏi ông phải làm thế nào.

Đàm Trọng Sơn không nghĩ đó là chuyện to tát, chỉ là lời trẻ con ngây ngô, lỡ miệng vô ý, nhưng sợ con trai mang nặng tâm lý, ông ngẫm một lát rồi bảo không sao đâu, hai đứa cùng nhau trồng một cái cây bên cạnh miếu đi, trồng cây là việc thiện, làm phúc ắt gặp phúc.

"Các con thành tâm trồng, ngoan ngoãn xin lỗi, Mẫu Tổ nương nương sẽ hiểu các con là những đứa trẻ ngoan."

Đàm Hựu Minh tin sái cổ, bèn kéo Thẩm Tông Niên với vẻ mặt cạn lời đi tìm quản gia.

Cây Bồ Đề lá nhỏ cứ thế được trồng xuống bên cạnh miếu tổ. Năm tháng trôi qua, nhân duyên ràng buộc, mỗi năm xanh thêm một tấc, lớn lên cùng Đàm Hựu Minh và Thẩm Tông Niên cho đến tận bây giờ.Sau khi thắp hương xong, anh trở về Vạn Kinh Đường, dì giúp việc trong bếp đang nặn bánh bột gạo thành quái vật của năm ngày Tết, trông nhỏ nhắn xinh xắn. Quan Khả Chi đứng bên cạnh ra vẻ phụ giúp nhưng thực chất là làm phiền, chuyện phiếm lan từ những biến cố lớn ở Hương Cảng đến bí mật ở bến cảng Victoria.

Đàm Hựu Minh chịu hết nổi: "Đừng có làm hư dì ấy, toàn là tin đồn nhảm, mẹ bớt đọc Báo chiều Hoa Đô đi."

"Con cũng biết rồi cơ à," Quan Khả Chi vừa làm kiểu tóc mới đón năm mới, mái tóc đen dài thẳng mượt, không giống các phu nhân quyền quý khác chuộng sườn xám hay lễ phục, bà chỉ mặc quần jeans với áo sơ mi trắng xếp ly, trông trẻ hẳn ra.

Đàm Hựu Minh cầm miếng bánh ngọt cắn một miếng: "Con vừa đi dự tiệc đính hôn của con gái nhà đó xong."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!