Chương 16: Cầu phúc tại miếu tổ.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đàm Hựu Minh đã sớm quên bẵng những chiến tích anh hùng thời thiếu niên từng làm chấn động cả Hải Thị, sau khi bỏ Thẩm Tử Kỳ lại trước cổng trường công lập, anh phóng xe đi thẳng.

Corderbury chỉ là một thị trấn nhỏ, không có quá nhiều dấu vết công nghiệp hóa, ngoài vài trường học tương đối quan trọng tập trung ở phía tây nam thì phần còn lại là một số nghề thủ công truyền thống.

Rất nhiều cửa tiệm bên đường làm nghề đồng hồ, may đo vest và kinh doanh vải vóc, đồ da. Những người thợ may già đặt ghế bập bênh trước cửa tiệm, lúc không có khách thì phơi nắng, nhấm rượu vang đỏ nóng, mặc kệ khách có giục vội thế nào, cứ đến ba giờ chiều là kéo hết rèm, đóng cửa về nhà.

Xe chạy rất chậm trên con đường lát đá, Đàm Hựu Minh khẽ liếc qua một tiệm may rồi tấp vào lề.

"Cho hỏi cái này có bán không?"

Mùa đông ế ẩm, ông thợ may râu quai nón hơi ngấm rượu nhưng lạ là vẫn tỉnh như sáo: "Cậu không hợp đâu."

Đàm Hựu Minh cười: "Tôi mua cho người khác."

"Thế thì phải đặt may."

"Không sao, tôi chỉ cần bộ đồ may sẵn này." Anh không có thời gian để đặt may, chờ đến khi Thẩm Tông Niên về thì họ phải quay lại rồi.

Ông râu quai nón đánh giá vị khách trẻ: "Này cậu, cậu chắc chứ?" Đồ vest là loại đồ chỉ cần sai một ly là đi một dặm.

Đàm Hựu Minh gật đầu quả quyết, anh đã thuộc nằm lòng số đo của Thẩm Tông Niên, mỗi lần chuyển mùa, cả hai đều bị Quan Khả Chi gọi về nhà cũ, mời thợ may đo từ áo sơ mi đến áo khoác, từ đồ ngủ đến vest.Mua quà đã làm lỡ mất thời gian, lúc lái xe về đến thành phố Manchester thì trời đã tối mịt, Đàm Hựu Minh gặp Thẩm Tông Niên vừa về đến trong thang máy căn hộ Lincoln, vẫn còn chưa kịp phản ứng, khẽ siết túi đựng vest.

Thẩm Tông Niên đứng trong thang máy, ấn giữ nút mở cửa, hỏi: "Không vào à?"

Đàm Hựu Minh sải bước thật dài, chen vào bên cạnh hắn, cười toe: "Sao giờ cậu mới về?"

"Cậu cũng thế mà." Thẩm Tông Niên nhìn thẳng về phía trước, không ngoái sang, nhưng món quà trên tay Đàm Hựu Minh quá nổi bật, hắn đoán hôm nay chắc anh đã đi với Vi Tư Hà, tên phá gia chi tử đó xưa nay tiêu tiền như nước.

Đàm Hựu Minh không muốn để hắn biết hôm nay mình đã đi uy h**p em trai ruột của hắn, bèn chuyển chủ đề, dúi túi vào tay Thẩm Tông Niên, nói: "Cậu thử đi."

Thẩm Tông Niên hơi khựng lại: "Gì vậy?"

"Cậu mở ra đi."

Thẩm Tông Niên cúi đầu nhìn, là một bộ vest mới tinh, phẳng phiu, đẹp đến từng đường chỉ.

Tiếng "đinh" vang lên, cửa thang máy mở ra.

Đàm Hựu Minh ngoảnh lại, gọi người còn đứng ngây trong đó: "Thẩm Tông Niên?"

Thẩm Tông Niên giật mình, tay siết chặt túi.

Vừa bước vào nhà đã bị đòi thử quà, không trái nổi ý Đàm Hựu Minh, Thẩm Tông Niên đành phải đi thay đồ.

Đàm Hựu Minh cười tủm tỉm đi tìm cà vạt phối cho hắn, ngắm nghía hồi lâu rồi lắc đầu thở dài, phán một câu: "Mẹ nó, tôi đúng là thiên tài."

"…"

Bộ vest này tuy chẳng sánh bằng hàng may đo cao cấp, nhưng được cái thủ công tinh xảo, kiểu dáng chuẩn chỉnh.

Vest của Thẩm Tông Niên đa phần là ve áo nhọn hoặc ve áo chữ K, vì thế luôn trông trang trọng, uy nghiêm, thậm chí là lạnh lùng, thật phí hoài thân hình đẹp như tạc của hắn.

Đàm Hựu Minh tinh mắt, vừa nhìn đã chọn ngay kiểu xẻ tà đơn, khuy áo xếp chồng chéo, nếp gấp đàn phong, túi dán ngoài, càng tôn lên bờ vai rộng, eo hẹp, vẻ ngoài anh tuấn cao quý của Thẩm Tông Niên.

Đàm Hựu Minh ngắm nghía thỏa thuê, trong lòng tin chắc rằng bất kỳ ai yêu cái đẹp cũng khó lòng rời mắt khỏi Thẩm Tông Niên, bèn vỗ vai anh bạn, lại cảm thán: "Cậu cũng là thiên tài."

Thẩm Tông Niên chẳng tự luyến đến thế, chỉ im lặng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!