Sau khi gác máy, Thẩm Tông Niên mới chợt nhận ra tuyết đêm đã trút xuống tự bao giờ, hắn quên không khép cửa sổ.
Cơn gió tuyết ùa vào, cuốn đi hơi ấm, thổi cái lạnh buốt giá vào căn phòng nhỏ, tạo nên một thế giới hoàn toàn đối lập với khung cảnh phù hoa trụy lạc bên kia màn hình video của Đàm Hựu Minh.
Thế nhưng Thẩm Tông Niên dường như không cảm nhận được điều ấy, mãi cho đến khi hắn ý thức được rằng mình phải rút ngắn những lần lật giở ký ức, cho đến khi hoàn toàn dứt bỏ được, hắn mới lập tức hành động.
Chiếc khăn len được gấp gọn gàng treo lên giá, hắn lấy quần áo sạch bước vào phòng tắm, cố gắng gột rửa đi những vấn vương dư thừa trong tâm trí.
Có lẽ ánh sáng ban ngày chưa kịp tích đủ nhiệt, dòng nước dưới chân núi tuyết buốt giá lạ thường, cũng may Thẩm Tông Niên có thể chất cường tráng, từng nếm đủ môi trường khắc nghiệt hơn nên không thấy khó chịu, trái lại dòng nước lạnh còn giúp đầu óc hắn trở nên tỉnh táo hơn.
Tắm xong, hắn trực tiếp mở máy tính lên giải quyết công việc, giờ này quê nhà đang là ban ngày, Thẩm Tông Niên họp video ngắn với Chung Mạn Thanh và một vị phó giám đốc, dặn dò đặc biệt chú ý mấy dự án cần hoàn tất trước cuối năm.
Đàm Hựu Minh gọi đến khi hắn mới đọc được một phần ba báo cáo, Thẩm Tông Niên đã cố dồn hết tâm trí vào những con số và biểu đồ phân tích.
Tiếng chuông nhanh chóng lặng im, hắn như vừa trút được hơi thở phào, mà cũng không hẳn.
Nhưng chẳng bao lâu sau, thông báo cuộc gọi lại réo lên, Thẩm Tông Niên sững sờ đôi lát, lặng nghe từng hồi thúc giục, chẳng rõ trong lòng đang toan tính điều gì.
Hình đại diện người tuyết vụng về kia cứ mong mỏi nhìn hắn, như muốn xuyên thấu lòng người.
Ngay khoảnh khắc tiếng chuông vừa dứt, khi Thẩm Tông Niên tưởng chừng mình đã thành công thì âm báo lại kiên trì vang lên, tiếng chuông giống hệt như người đang gọi điện thoại bên kia, bám riết không rời.
Một hồi, hai hồi… Cuộc đối đầu dai dẳng này cách nhau đến 356km, trong đêm tuyết tĩnh mịch lại trở nên chói tai đến lạ.
Tuyết mỗi lúc một dày hơn.
Thẩm Tông Niên khẽ nhíu mày, ngón tay cầm chuột siết chặt rồi lại buông lỏng, từ khoảnh khắc hắn vô thức nhấn vào nút nghe máy, hắn đã một lần nữa, lại một lần nữa nhận thức rõ ràng…
Thử nghiệm lại thất bại rồi.
Giống như một ải mà hắn mãi mãi không thể vượt qua, hắn đã mắc kẹt tại nơi này quá lâu, quá lâu rồi.Tín hiệu chập chờn, nhưng ánh sáng từ màn hình video trong đêm tuyết lại ấm áp đến lạ.
Đàm Hựu Minh lười biếng tựa vào lưng chiếc ghế xoay, vẻ mặt không chút biểu cảm: "Thẩm Tông Niên, điện thoại của cậu để trưng à?"
Lúc này Thẩm Tông Niên mới nhận ra nền đằng sau anh là căn hộ Lincoln.
Đàm Hựu Minh đã về nhà rồi.
Nhất thời không thể nói rõ cảm giác trong lòng là gì, Thẩm Tông Niên chỉ rũ mắt liếc anh rồi lạnh lùng vặn lại: "Tôi không hiểu sao người ngày nào cũng mượn điện thoại người khác lại có thể đường hoàng nói thế."
Bị cái miệng độc địa ấy châm chọc, thế mà Đàm Hựu Minh lại bật cười, hiếm khi Thẩm Tông Niên nói một câu dài đến vậy, thuở bé anh còn từng ngỡ đối phương bị câm cơ.
Anh đan tay ra sau gáy, nhẹ nhàng đá chân vào mép bàn: "Sao mãi cậu mới nghe điện thoại?"
Thẩm Tông Niên: "Bận việc."
Đàm Hựu Minh chẳng so đo với tên cuồng công việc, anh thao thao kể hết chuyện lớn chuyện nhỏ hôm nay ở nhà Lawrence, rồi cả cuộc trò chuyện với Vi Tư Hà.
Thẩm Tông Niên vừa bật video vừa làm việc, tuyệt nhiên không đưa ra bất kỳ lời bình luận nào.
Đàm Hựu Minh cũng không cần hắn phải đáp lại.
"Lúc sau tôi có nhấp một chút rượu vang trắng, hình như hơi khó chịu, ngày mai cậu về sớm chút được không?"
Xin xỏ mà cũng nói đúng tình hợp lý như thế.
"Tôi muốn uống trà chanh," Anh ngửa cả đầu ra sau, day nhẹ thái dương, thở dài, "Không uống được rượu chóng mặt quá."
Ánh mắt điềm tĩnh của Thẩm Tông Niên rời khỏi tập báo cáo, chuyển sang màn hình. Chắc Đàm Hựu Minh vừa mới tắm xong, tóc đen ướt nhẹp rũ xuống trán; chiếc áo ngủ cotton mềm mại khiến anh trông thật vô hại lười biếng, chẳng còn chút phóng túng phô trương nào như lúc ra ngoài.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!