Chương 14: Đâu thể oán trách mặt trời.

Felipe hỏi Thẩm Tông Niên còn lịch trình nào không, rồi ngỏ lời mời hắn cùng tham quan một doanh nghiệp công nghệ sinh học trong bang.

Chuyến công du này của anh ta được xem như đại diện hoàng gia tham gia hoạt động giao lưu văn hóa, vì thế bên này vô cùng coi trọng, còn mời cả đội ngũ phòng thí nghiệm vừa giành giải thưởng khoa học quốc tế đến tham dự và tổ chức buổi tọa đàm.

Thẩm Tông Niên đồng ý, cùng đi tham quan phòng thí nghiệm, chuỗi sản xuất và kho dữ liệu điện toán đám mây kéo dài suốt ba tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng đã từ chối lời mời ở lại dùng bữa tối cùng mọi người.

Trương Quảng Tường đã đợi sẵn ở bãi đậu xe.

Thẩm Tông Niên lên xe, đi qua Đại lộ Turing, hai bên cửa sổ vẫn trưng bày cây thông Noel và bánh gừng, dù Giáng sinh đã qua nhưng nơi đây vẫn còn trong kỳ nghỉ kéo dài từ nửa tháng đến một tháng.

Khi đi ngang qua một tiệm nhỏ, Thẩm Tông Niên nói với Trương Quảng Tường: "Chú dừng lại một lát."

Trương Quảng Tường đỗ xe, Thẩm Tông Niên xuống xe xếp hàng.

Đây là tiệm bánh mì mà hắn đã tra cứu trước khi đến, được mệnh danh là tiệm bánh duy nhất ở vùng Tây Nam đã tồn tại được 130 năm. Thẩm Tông Niên chọn ba loại bánh Bretagne, Mont Blanc và Scone.

Mặc dù hắn vẫn chẳng hiểu nổi thứ bánh khô khốc nghẹn cổ này ngon ở đâu, có lẽ chỉ những người có hệ tiêu hóa tốt mới có thể cảm nhận được hương vị của nó.

Người bán hàng mời hắn chọn mẫu hộp quà.

Thẩm Tông Niên chỉ vào chiếc hộp bên trái.

Giáng sinh năm ngoái, Đàm Hựu Minh đã dùng đá quý, ruy băng và đèn trang trí buộc một chiếc nơ khổng lồ bên ngoài một tòa trung tâm thương mại ở Bình Hải, khiến người dân lẫn du khách ùa nhau tới check

-in, kéo theo cơn sốt mua sắm.

Hứa Ân Nghi cũng từng tặng anh món quà sinh nhật có thắt nơ, bên trong chiếc hộp màu hồng nhất lại đựng loại thuốc lá cay xé lưỡi, Đàm Hựu Minh trông vui ra mặt.

Chắc hẳn là thích.

Người bán hàng dùng ruy băng thắt một chiếc nơ cầu kỳ, lúc thanh toán, hắn nhìn thấy tin nhắn Tưởng Ứng gửi đến: [Đàm Hựu Minh không tới bang N cùng cậu à?]

Thẩm Tông Niên khựng lại một thoáng, mở khung chat của Đàm Hựu Minh ra, chắc từ chiều anh đã đi đến nhà bà Lawrence nên gửi ít tin nhắn hơn hẳn.

Tin nhắn cuối cùng là: [Hahahaha, Thẩm Tông Niên, đoán xem đây là ai!]

Thẩm Tông Niên không cần đoán, vì người nhà Lawrence đã đăng ảnh lên mạng xã hội.

Trên bãi cỏ trang viên, tiệc trà chiều chỉ có phu nhân Lawrence và các anh chị em trong gia tộc, ngoài ra lác đác vài gương mặt quen thuộc phương Đông đều là hàng xóm hoặc bạn bè thời du học.

"Thưa anh, phần bánh quy còn lại đóng hộp hay cho vào hũ ạ?"

Hắn hoàn hồn, nhìn hai chiếc lồng bánh kiểu cung đình đặt trên bàn dài trong ảnh.

Đàm Hựu Minh không lộ mặt, chỉ thấy nửa thân eo được đường viền áo sơ mi lụa đen ôm sát, chỉ vàng lấp lánh chạy dọc đường may, vai áo gọn gàng, trên đó còn có bàn tay của một nghệ sĩ.

Đàm Hựu Minh không lộ mặt vẫn toát lên vẻ lười nhác, ung dung đặc trưng. Vi Tư Hà dựa rất gần vào anh, cao hơn một chút, gương mặt ngày càng phi giới tính so với thời thơ ấu, đôi mắt phượng hẹp dài ánh lên ý cười, phía sau là ánh đèn chùm pha lê lấp lánh.

Thẩm Tông Niên định bảo người bán không cần gói nữa, nhưng đã lỡ chọn nên đành chỉ bừa một kiểu.

Người bán hàng nhanh nhẹn gói xong, Thẩm Tông Niên cầm quay lại xe, lúc này mới thấy nhóm gia đình nhảy vọt cả đống tin nhắn mới.

Đàm Hựu Minh: [Bà Quan, Loewen gửi lời hỏi thăm đến mẹ đó.]

Quan Khả Chi: [Hỏi xem thằng bé và mẹ khi nào về nước.]

Đàm Hựu Minh: [Tin nhắn thoại.]

Thẩm Tông Niên bấm mở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!