Thẩm Tông Niên không cho anh động tay, phủi sạch tuyết dính trên lòng bàn tay anh rồi đứng dậy, kéo người sang một bên, nói: "Đừng vướng víu."
Hắn nhìn quanh, sau đó đi đến khu rừng cách đó không xa nhặt một ít cành cây, chọn lựa độ dày mỏng, loại bỏ lá, bẻ thành những đoạn dài gần bằng nhau, động tác nhanh gọn dứt khoát, sau đó lại tìm thêm ít tuyết sạch để nặn phần đầu người tuyết.
Đàm Hựu Minh lẽo đẽo theo sau, bản thân không biết đắp nhưng lại thích chỉ trỏ, lắm ý kiến: "Này, đây có phải người tuyết đâu?"
"Đầu to bằng thân luôn hả?"
"Tay thì…"
Thẩm Tông Niên ngẩng đầu liếc anh một cái, Đàm Hựu Minh vội chữa: "Tay cũng dễ thương ghê."Người tuyết vẫn chưa có mắt, Thẩm Tông Niên duỗi tay lên sờ cổ tay áo mình, tháo phắt khuy măng sét ngọc phỉ thúy đen tuyền ra khảm luôn vào mặt tuyết, lấp lánh giữa nền tuyết trắng xóa.
Từ Chi Doanh lúc rời đi tiện thể ghé qua chào: "Ồ, con thỏ này sang ghê nhỉ."
Thẩm Tông Niên chậm rãi ngẩng đầu lên.
Đàm Hựu Minh dựa sát vào hắn cười nghiêng ngả, nhe răng khểnh ra chặn đường: "A, sếp Từ tài trợ thêm cho con thỏ quý tộc của tụi này đi!"
Từ Chi Doanh đang vui, không nói không rằng tháo phăng chiếc khuyên tai trái: "Bắt lấy này!"
Viên đá Tourmaline Paraíba cứ thế bị cô tùy ý ném tới như một viên sỏi ven đường.
Đàm Hựu Minh đón lấy món đồ từ xa, xòe lòng bàn tay ra, hô một tiếng: "Sếp Từ hào phóng quá."
Chỉ còn một chiếc khuyên tai, Từ Chi Doanh vẫn cực kỳ xinh đẹp, cười lớn bảo: "Tôi đi đây, qua Tết gặp lại sau."
Cô quay người, để lại bóng lưng cùng cái vẫy chào, trợ lý nam trẻ tuổi đi theo sau ôm áo khoác cho cô.
Viên đá quý xanh lam được khảm ngay ngực người tuyết, biến chiếc khuyên tai thành vòng cổ. Đàm Hựu Minh còn muốn cởi khăn quàng cổ và găng tay của mình ra để đeo thêm cho nó.
Người tuyết của Đàm Hựu Minh phải oai nhất thiên hạ, mắt làm bằng ngọc phỉ thúy, vòng cổ gắn đá Paraíba, khăn quàng và găng tay cũng nhất định phải là Burberry mới chịu.
Thẩm Tông Niên nhìn anh bằng ánh mắt cảnh cáo: "Đàm Hựu Minh."
Đàm Hựu Minh tặc lưỡi, không dám tháo thật, bèn rút điện thoại trong túi Thẩm Tông Niên ra chụp ảnh người tuyết.
Hoàng hôn rơi xuống nền tuyết, phủ lên người tuyết tấm áo choàng vàng rực, toàn thân nó lấp lánh trang sức, cái vẻ giàu có vụng về ấy trông cứ ngớ ngẩn đến lạ, mà ngớ ngẩn một cách ngây thơ, đáng yêu vô cùng.
Đàm Hựu Minh hớn hở bấm máy liên tục mấy chục tấm, cuối cùng chọn một tấm ưng ý nhất làm ảnh đại diện mới, thay cho cây lì xì cũ.
Tiệc rượu tan, Đàm Hựu Minh muốn chào tạm biệt Trần Vãn nhưng tìm mãi không thấy người, đành phải nhắn vào ứng dụng xã hội của Triệu Thanh Các: "Cậu đưa Trần Vãn đi đâu rồi?"
Một lúc lâu sau, Triệu Thanh Các mới trả lời cái avatar kỳ lạ này: "Ai đấy?"
"…"
Đàm Hựu Minh cố nén bực bội hỏi tối nay bốn người có đi ăn chung không, Triệu Thanh Các mãi sau mới trả lời: "Không đi."
Đàm Hựu Minh tức giận vô cùng, trên đường về còn lớn tiếng mắng Thẩm Tông Niên sao đội ngũ sáng tạo buổi ra mắt lại cư xử với nhà đầu tư kiểu ấy, mấy lần Thẩm Tông Niên muốn nói ngày mai phải đi bang N một chuyến nhưng không tìm được cơ hội.
Về đến căn hộ Lincoln, trời đã nhá nhem tối, Đàm Hựu Minh không thích ăn đồ Tây, la lối mình vừa lạnh vừa đói, Thẩm Tông Niên cởi áo khoác ngoài rồi đi thẳng vào bếp.
Đàm Hựu Minh thay một bộ đồ ngủ cotton ở nhà bước ra, thấy Thẩm Tông Niên chỉ mặc một chiếc áo len đen đang đun nước.
Hắn cao ráo, vóc người thẳng tắp, vai rộng, đôi mày rậm và sống mũi cao toát lên vẻ nghiêm nghị, ít khi cười, mặc đồ như vậy mà lại cầm nồi nấu ăn…
Đàm Hựu Minh ngẩn người: "Thẩm Tông Niên, sao cậu không thay đồ?"
Thẩm Tông Niên một tay cầm đũa, nhướng mắt lên, lạnh nhạt nói: "Chẳng phải cậu bảo sắp chết đói à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!