Đàm Hựu Minh cúp điện thoại, ngẩng đầu thấy là cô thì dụi tắt điếu thuốc, cười nói: "Sao lại bảo là cho có." Anh chỉ vào ly Domaine Leroy trong tay cô, "Rượu này không hợp khẩu vị cậu à?"
Khang Nhã Đồng nhìn thẳng vào anh, Đàm Hựu Minh cũng mỉm cười nhạt, bình thản đón nhận ánh nhìn chằm chằm ấy.
Đúng là đối phương đã giúp anh một việc không nhỏ, nhưng Bình Hải cũng đã hứa hẹn bao lợi ích cho gia đình cô, Đàm Hựu Minh không nghĩ mình mắc nợ cô điều gì.
Chuyện làm ăn vốn là có qua có lại, còn những thứ ngoài lề thì càng không thể lẫn lộn vào việc công, việc nào ra việc nấy.
Ba của Khang Nhã Đồng năm nay vừa được thăng chức, bản thân cô thì sắp ngồi vào ghế CFO (giám đốc tài chính) của tập đoàn gia đình, danh tiếng đang lên như diều gặp gió, xung quanh không thiếu những chàng trai tuấn tú vây quanh, thế nên thái độ dửng dưng của Đàm Hựu Minh chẳng khiến cô bận tâm. Khang Nhã Đồng đặt ly rượu vang đỏ xuống: "Đến cả món quà cảm ơn mà ai cũng có, cậu cũng dám gọi là quà sao?"
"Cô tổ ơi…" Đàm Hựu Minh nhẫn nại với tính của cô bạn học cũ, giả vờ xin tha, "Cậu muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi."
Khang Nhã Đồng nhìn vào đôi mắt tựa như cánh hoa đào thoảng hương của anh, dùng ngón trỏ gõ vào ly chân cao: "Lễ khai trương lần trước của Hoa Khang, trong số các bên góp vốn, chỉ có mỗi Bình Hải là vắng mặt."
"Ấy." Đàm Hựu Minh giơ tay đầu hàng, như muốn phủi sạch mọi trách móc, "Bình Hải chúng tôi đã gửi cả một quảng trường hoa chúc mừng rồi đấy thôi."
Khang Nhã Đồng cũng không phải dạng vừa, là một người phụ nữ mạnh mẽ lớn lên trong bàn đàm phán từ nhỏ: "Ai mà chẳng biết vì cậu không tới nên mới phải gửi cả quảng trường hoa đấy."
Đàm Hựu Minh bó tay: "Sao lại đổ oan cho tôi thế, vậy cậu nói xem phải chuộc lỗi thế nào đây, sếp Khang cho tôi một gợi ý rõ ràng đi."
"Làm sao à, nợ của Bình Hải, tổng giám đốc cậu tự trả đi, chọn ngày không bằng ngay hôm nay."
Đàm Hựu Minh vừa dễ nói chuyện lại vừa khó chiều: "Tối nay thì chịu thôi, Thẩm Tông Niên sắp tan làm rồi."
Khang Nhã Đồng thầm lườm nguýt trong lòng, không phải tối nay không được, mà là tối nào cũng không được.
Bao nhiêu năm rồi, Đàm Hựu Minh vẫn không buồn đổi cớ, hồi còn đi học lúc nào cũng viện lý do: nào là phải đi chơi bóng rổ với Thẩm Tông Niên, nào là đợi Thẩm Tông Niên ăn cơm, đi ôn bài với Thẩm Tông Niên.
Đàm Hựu Minh mà biết ôn bài á? Nực cười!
Cô cũng có lòng tự trọng, nhướng mày, cố ý làm khó: "Thế bây giờ tính sao đây, lần trước cậu không đến khiến mọi người cười vào mặt tôi rồi còn gì!"
Đàm Hựu Minh cúi đầu cười khẽ, bảo: "Ai dám cười cậu, tôi sẽ là người đầu tiên dạy cho kẻ đó một bài học. Thế này đi, buổi họp báo cuối tháng cậu cứ cử một quản lý đến, khỏi cần phó giám đốc, phóng viên thấy thế sẽ tự hiểu cậu không thèm để ý đến tôi nữa."
Khang Nhã Đồng im lặng nhìn anh một lúc rồi cười, nhìn xem, đây chính là Đàm Hựu Minh. Anh có thể tặng cô một món quà, nhưng cũng chỉ là thứ quà ai cũng nhận được; anh giúp cô tìm lối thoát, giữ thể diện, nhưng rốt cuộc cũng chỉ đến thế mà thôi.
Một người đàn ông có thể là quý ông lịch thiệp, cũng có thể là tên khốn nạn. Còn như Đàm Hựu Minh, người ngoài ca tụng anh phong lưu, chu đáo, nhưng chẳng ai biết anh rạch ròi đến mức nào, cách từ chối của anh khéo léo đến độ chẳng ai nỡ hận, thậm chí còn khiến người ta phải nhớ nhung mãi cái tốt của anh, có đáng ghét không chứ.
"Xì, tôi đâu có rảnh vậy." Những người như họ khi nói chuyện luôn biết dừng đúng lúc, lời lẽ hàm súc, vòng vo khéo léo, ngay cả khi bày tỏ cũng phải ba phần đùa cợt, bảy phần giữ thể diện.
Khang Nhã Đồng vừa táo bạo vừa phóng khoáng, cụng ly với anh: "Còn muốn gửi thiệp mời cho tôi à, cậu cứ xếp hàng đi, tôi phải đi đây."
Đàm Hựu Minh hộ tống cô ra sảnh chính: "Để tôi gọi người đưa cậu về nhé?"
"Không cần đâu, tài xế của tôi đang ở đợi dưới lầu."
"Vậy được rồi." Đàm Hựu Minh tiễn cô ra đến cửa, "Đi đường cẩn thận."Lê Bách Hào tìm mãi mới thấy anh đi lên từ cầu thang xoắn ốc, liếc nhìn chiếc xe vừa rời đi ở cổng, khẽ nói: "Chị Khang của tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc à?" Từ hồi còn đi học đến giờ, cũng nhiều năm rồi mà.
Đàm Hựu Minh nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Đừng nói bậy, bọn tôi đang bàn chuyện họp báo thôi."
Lại nói thêm: "Đợi sau khi thay đổi ban lãnh đạo, Hoa Khang sẽ trở thành nhà phát hành lớn nhất, giấy bổ nhiệm giám đốc tài chính của Khang Nhã Đồng cũng đã được thông qua rồi."
Quả nhiên Lê Bách Hào không dám ba hoa nữa, đi theo Đàm Hựu Minh quay lại sảnh chính: "Cậu chạy đi tiễn người ta cả nửa ngày như thế, bọn họ chắc chắn sẽ phạt cậu cho xem."
Đàm Hựu Minh không mảy may bận tâm, tửu lượng của anh tốt, chơi hết mình, ai mời cũng không từ chối, đến lúc nghỉ giữa chừng, anh rút điện thoại ra xem.
"Chậc, lại bị kiểm tra hả?" Mọi người đã bất mãn với tính độc đoán chuyên quyền của Thẩm Tông Niên từ lâu, tính ra thì đám bạn này đã thân với Đàm Hựu Minh từ thuở bé, còn người họ Thẩm kia cùng lắm mới xuất hiện ở nhà họ Đàm từ năm mười hai tuổi.
"Xì." Đàm Hựu Minh cười, đấm nhẹ vào vai người đó: "Ai dám kiểm tra tôi chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!