Chương 1: Câu lạc bộ đua ngựa.

Đàm Hựu Minh vừa đặt chân tới trường đua, chú ngựa non Toffee vốn tinh khôn hơn người ngay lập tức phát hiện ra anh. Mới thấp thoáng thấy bóng anh, Toffee đã hất văng người chăm ngựa, tung vó lao đến, bộ bờm tung bay trông oai phong hết sức.

"Ấy, ấy." Đàm Hựu Minh cười ôm lấy cổ chú ngựa, hơi đẩy nó ra, "Đừng đè chết tao, tao ôm không nổi mày đâu."

Mặc dù chưa đầy năm tuổi, nhưng Toffee đã gom được không ít thành tích ở các giải đua cấp hai và đua vượt chướng ngại, thể hình không hề tầm thường.

Quản lý trường đua mặt mày hớn hở dẫn người ra đón, cất giọng sang sảng: "Cậu Đàm, lâu rồi không thấy cậu ghé chơi."

Đàm Hựu Minh nhếch môi cười, bắt tay ông: "Tại tôi bận quá mà."

Quản lý Hoàng đưa cho anh một điếu thuốc, nói bằng thứ tiếng phổ thông không mấy chuẩn: "Bận thì cũng không được quên Toffee của chúng tôi chứ, ngày nào nó cũng ngóng cổ đợi cậu đấy."

Đàm Hựu Minh ngậm điếu thuốc cười.

"Bọn tôi cũng ngày ngày ngóng trông cậu đây này." Trong số các thiếu gia, Đàm Hựu Minh là người ông quý nhất.

"Vậy sao, chắc tôi phải năng lui tới đây hơn rồi." Đàm Hựu Minh vừa xoay điếu thuốc vừa vỗ lên lưng ngựa, đi một vòng quanh nó, "Béo ra rồi nhỉ, vết thương ở chân đã ổn chưa?"

Quản lý Hoàng theo sau trả lời: "Gân gót lành rồi ạ, tháng nào cậu Thẩm cũng cho bác sĩ thú y đến kiểm tra, bác sĩ bảo nghỉ thêm nửa tháng nữa là bắt đầu phục hồi được, tình trạng mỗi tháng và quá trình hồi phục đều được gửi cho cậu Thẩm."

"Được rồi." Đàm Hựu Minh phẩy tay vỗ nhẹ lên đầu ngựa, "Cứ chăm sóc cho nó thật tốt vào."

Quản lý Hoàng cam đoan: "Chắc chắn rồi ạ, chúng tôi sẽ sẽ chăm cho nó khỏe như rồng như hổ, qua một thời gian nữa, đợi nó hồi lại tốc độ thì có thể đưa đến trường đua bên Doanh Tây của cậu." Đàm Hựu Minh có một trường đua ở Doanh Tây, quy mô bên đó còn lớn hơn bên này, "Còn nếu cậu muốn giữ nó ở đây thì tôi sẽ sắp xếp người huấn luyện riêng cho nó."

Đàm Hựu Minh lắc đầu: "Chuyển chỗ còn phải làm quen môi trường mới, cứ để nó ở đây đi, không vội huấn luyện hay xếp lịch đua làm gì."

Quản lý hiểu ý anh: "Dạ được."

Đua ngựa là một thú vui xa xỉ mà tàn nhẫn, nhiều con ngựa đua bị thương trong cuộc thi sẽ bị đưa thẳng ra rìa sân rồi tiêm thuốc an tử.

Người làm ở trường đua đều kháo nhau rằng Toffee là con ngựa may mắn nhất cả Vịnh Cát này, nhờ được cậu Đàm để mắt mà thoát một kiếp. Rõ ràng nó là con ngựa đua bướng bỉnh khó thuần nhất, từng đánh bại con số 23 mà cậu Đàm đặt cược, hại anh thua cả mớ tiền.

Ấy thế nhưng cậu Đàm là người lạ đời, cứ khăng khăng chi số tiền lớn để cứu con ngựa đối thủ, người ở trường đua đành phải theo lệnh anh mà chăm sóc nó cẩn thận.

Chữa trị cho ngựa đua bị thương tốn kém, Đàm Hựu Minh sợ họ không tận tâm nên dặn dò: "Thiếu gì cứ bảo trợ lý của tôi."

"Cậu Đàm yên tâm, cậu Thẩm cứ nửa tháng lại bảo cô Chung liên lạc với chúng tôi mà."

"Ừm." Đàm Hựu Minh bước lên bậc thang, Toffee lẽo đẽo theo sau, Đàm Hựu Minh bị nó húc cho bật cười, bèn giữ đầu nó lại: "Về đi, lần sau tao lại đến thăm mày."

Toffee vẫn muốn đi theo nhưng bị nhân viên trường đua giữ lại, Đàm Hựu Minh nhìn về phía khán đài ngoài trời: "Sao nay lại có truyền thông ở đây?"

"Hôm nay có màn ra mắt đua vượt chướng ngại của Darley, con ngựa thuần chủng nổi tiếng đến từ Trung tâm đua ngựa Hoàng gia Anh, sự kiện sẽ phát sóng trực tiếp thưa cậu."

Quản lý Hoàng dẫn đường, vừa cười nói vừa đưa anh đến khu vực dành cho hội đồng chủ ngựa.

"Cậu Tạ và mọi người vào trong hết rồi, cậu cần gì cứ gọi tôi nhé."

Đàm Hựu Minh gật đầu rồi đẩy cửa bước vào, thấy trong phòng chừng mười mấy người đang ồn ào náo nhiệt, Tạ Chấn Lâm và Lê Bách Hào đứng hai bên cửa, anh nhướng mày: "Đón tiếp long trọng thế?"

Vài người lộ vẻ vui mừng: "Cậu mà không đến là bọn tôi tính bảo A Lâm xuống dưới tìm người rồi đấy." Đàm Hựu Minh vốn dễ nói chuyện, nhưng xuất thân và địa vị quá cao, muốn gặp được anh đâu phải chuyện đơn giản.

Đàm Hựu Minh cười khẩy, cố ý hỏi: "Thế sao không đi?"

Lê Bách Hào nhìn ra sau lưng anh, xác định không có ai đi cùng mới thả lỏng, nở nụ cười lấy lòng: "Để lần sau, lần sau đi." Rồi bảo cô gái bên cạnh rót rượu cho anh.

Đàm Hựu Minh thấy khó hiểu: "Mấy cậu sợ cậu ấy đến vậy à?"

"Không phải sợ," Vài người nhìn nhau, nói trái lòng, "Mà là… kính trọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!