Chỉ khoảng ba giây sau, điếu thuốc của Tần Chi đã được châm lửa. Cô đặt thuốc vào miệng, hít một hơi, rồi cười với Lý Kinh Châu: "Anh xem, đây gọi là truyền lửa."
Lý Kinh Châu lấy điếu thuốc trên miệng xuống, dập tắt nó lên bức tường xi măng rồi hỏi: "Ngữ văn kém thế này lại đỗ vào Di Đường?"
Tần Chi bĩu môi, sửa lời: "Thì…truyền pháo hoa vậy."
Lý Kinh Châu liếc nhìn cô một cái, không nói gì, quay người định đi.
Tần Chi gọi anh lại: "Này, Lý Kinh Châu, anh còn nhớ em tên gì không?"
Lý Kinh Châu thực sự dừng lại, quay đầu nhìn cô: "Cô tên gì?"
Tần Chi cau mày, hơi giận dỗi: "Anh thật sự không nhớ à?"
"Cô nghĩ sao?" Anh học theo giọng điệu của cô lúc nãy hỏi lại.
Tần Chi không nói gì nữa. Cô không giành được ưu thế ở hiệp đầu.
Nhưng cô không nản lòng, suy nghĩ một lát rồi bước chân đi về phía anh.
Đến rất gần chỗ anh, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh: "Em tên là Tần Chi." Gió thổi từ phía cô về phía anh, lúc này gió đã dịu hơn, mùi hương trên người cô thoang thoảng, không biết anh có ngửi thấy không.
Ánh nắng chiếu vào khiến anh nheo mắt lại một chút, anh nhìn cô, dường như biết rõ cô không thể chỉ đơn giản là tự giới thiệu như vậy.
Tim Tần Chi đập mạnh.
Cô không biết liệu mình có nên nói những lời tiếp theo hay không, nhưng cô rất rõ ràng, cô đã đến đây thì không thể ra về tay không, mối quan hệ giữa họ không thể tiếp tục không có tiến triển như thế này.
Cô liền bổ sung: "Tên bạn gái tương lai của anh, Tần Chi."
Tần Chi từng chụp rất nhiều bức chân dung, biết ánh mắt nào là cuốn hút nhất, cô tưởng tượng mình là một người mẫu, còn đôi mắt anh chính là ống kính tuyệt vời nhất.
Cô không cố tình làm biểu cảm gì mà rất chăm chú nhìn anh.
Lông mi anh hơi động một chút.
Ngoài điều đó ra, không có phản ứng gì khác.
Thấy cô không nói thêm gì nữa, anh đưa tay ra nâng mặt cô lên.
Tim cô thắt lại, đôi mắt né tránh một chút.
Anh bình tĩnh, nâng má cô sang trái một chút, rồi sang phải, tỉ mỉ quan sát cô vài giây, rồi hỏi: "Cô nghĩ mình đặc biệt xinh đẹp, phải không?"
Tần Chi sững người.
Lời của anh giống như một cuộc tấn công bất ngờ, lòng tự tôn mà cô khó khăn xây dựng bỗng chốc bị anh phá hủy không thương tiếc.
Đã rất lâu rồi cô không trải qua cảm giác nước mắt ứa lên trong hốc mắt, nhưng ngay lúc này, Lý Kinh Châu đã khiến cô muốn khóc.
Nhưng may mắn thay, nước mắt cô chỉ rơi sau khi Lý Kinh Châu rời đi.
Tần Chi đứng rất lâu trên sân thượng, trong tư thế như đang bị phạt đứng.
Cô nhớ lại một ngày nắng đẹp cũng như thế này, đám con gái đã vây lấy cô trong con hẻm, cô gái cầm đầu nắm tóc cô, ép cô phải soi mặt vào một chiếc gương.
Những tiếng cười nói của các cô gái cứ nối tiếp nhau vang lên, giống như những cú đấm thẳng vào người cô.
"Mày nhìn cái mặt mày đi, mày nghĩ Lý Kinh Châu sẽ thích mày sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!