Chương 54: Dỗ dành cô, chiều chuộng cô

Lý Kinh Châu không lừa ai cả, anh thực sự bắt đầu bận rộn.

Ngoài việc thường xuyên duy trì các tài khoản trên các nền tảng như WeChat, Weibo, Baijiahao và Toutiao, từ hai năm trước, anh cũng đã tham gia vào Douyin và Bilibili. Anh có hơn chục tài khoản về giải trí, thời trang, sống khỏe và tin tức, trong đợt tuyển dụng mùa xuân năm nay đã thuê thêm hơn ba mươi người, mở rộng luôn tầng văn phòng phía trên.

Việc tuyển dụng nhân viên mới đã chiếm một nửa sức lực của anh, lần quay phim này, anh còn phải tham gia từ đầu đến cuối. Lần này có bảy nhân vật chính, với người ở cực Bắc tại Mạc Hà và người ở phía Nam tại Quý Châu, Lý Kinh Châu theo sát toàn bộ hành trình, mỗi chuyến công tác kéo dài mười ngày nửa tháng.

Bây giờ là thời đại của video ngắn, mọi người rất ít khi có kiên nhẫn xem hết một bộ phim, một cuốn sách, thậm chí là một bài hát. Ngay cả Tần Chi cũng đôi lúc cảm thấy sốt ruột. Những bài hát nổi đình đám trên mạng, cô nghe suốt mấy năm vẫn chỉ hát được mười lăm giây. Kể từ khi vào đại học, cô cũng chỉ đọc được chưa tới mười trang sách.

Trong hoàn cảnh này, Lý Kinh Châu lại kiên trì sản xuất mỗi năm một chương trình, tổng thời lượng lên tới gần sáu giờ đồng hồ, không có ngôi sao lưu lượng, cũng chẳng có trai xinh gái đẹp làm nền, chỉ quay về những câu chuyện của những người nhỏ bé. Tần Chi cảm thấy rất tự hào về điều đó.

Trong thời gian Lý Kinh Châu ra ngoài, Tần Chi nhận ra chất lượng giấc ngủ của anh có vẻ còn kém hơn. Quay phim cần phải động não, hôm đó Tần Chi gọi điện đùa: "May mà anh chưa hói đầu."

Anh đáp lại: "Em có hói thì anh cũng không hói được đâu."

Cô hờn dỗi: "Lâu ngày không gặp, anh không thể nói vài câu ngọt ngào để dỗ em sao." Tần Chi đành bảo anh nhanh chóng "phì phì phì" để xua đuổi vận xui.

Lý Kinh Châu đương nhiên không chịu phối hợp, Tần Chi cũng không cố ép. Cô giận nhưng không nỡ gác máy. Cuối cùng khi trò chuyện đến tận khuya, cô làm nũng hỏi: "Chúng ta đừng ngắt cuộc gọi có được không?"

Anh hỏi lại: "Tại sao?"

Cô đáp: "Em nhớ lần trước ở Yên Thành, chúng ta không ngắt máy, anh đã ngủ rất ngon. Hay thử gọi điện ngủ cùng em xem sao." Lý Kinh Châu nhớ lại đêm đó — nghe tiếng hít thở của cô, ngồi trên ghế sofa, vừa đủ hiểu vừa không hiểu đọc qua cả trăm trang cuốn "Thằng Gù Ở Nhà Thờ Đức Bà" bản tiếng Anh.

Anh nghĩ một lúc liền đồng ý: "Được."

Cô luôn nói anh không chiều chuộng cô, nhưng có lần nào anh không yêu chiều và chăm sóc cô sao.Ngày tháng trôi qua vội vã.

Vào dịp Thanh Minh, Tần Chi quay lại Yên Thành, ngoài việc thăm Tần Hưởng, cô cũng gặp luật sư để cập nhật tiến trình công việc để cảm thấy yên tâm hơn. Tần Hưởng sau lần uống thuốc vẫn còn di chứng, hiện tại chưa thể đi học, ngoài việc điều trị cơ thể, cậu cũng thường xuyên gặp bác sĩ tâm lý.

Tần Phong Hoa đã ngồi xuống nói chuyện với cậu một lần nghiêm túc. Cậu không có kế hoạch gì lớn cho tương lai, nhưng có một điều cậu chắc chắn – muốn chuyển trường. Gia đình không ai phản đối quyết định của Tần Hưởng. Chúng ta không có quyền ép ai đối mặt với điều gì, chỉ có thể khuyến khích người khác mạnh mẽ lên. Những gì Tần Hưởng đã trải qua, đến người lớn còn chưa chắc chịu đựng nổi, huống chi là một đứa trẻ chưa trưởng thành.

Thái Như nói sau kỳ nghỉ Thanh Minh sẽ giúp Tần Hưởng liên hệ trường học. Tần Hưởng trả lời: "Cảm ơn mẹ." Câu nói đó như một cột mốc mới đánh dấu gia đình họ thực sự trở nên trọn vẹn. Ba từ này khiến Thái Như thoạt đầu sững người, rồi bật khóc lớn, không ai khuyên can nổi.

Khi khóc xong, bà nghiêm túc nói với Tần Chi một câu: "Xin lỗi con." Câu xin lỗi này đến quá muộn. Khi Tần Chi khao khát được nghe nhất thì không được nghe, nhưng dù sao cô cũng đợi được đến lúc này. Tuy vậy, cô không đáp lại, vì quá khứ đã để lại vết thương quá sâu, giờ phút này cô không thể chấp nhận lời xin lỗi đó.

Khi quay lại Di Đường, vừa hay Kinh Châu cũng từ Quý Châu trở về. Thời gian máy bay hạ cánh của cả hai gần nhau, nên cùng đón một chiếc taxi về căn hộ Windsor của anh. Không lâu sau khi lên xe, họ nghe thấy trên đài phát thanh một bản tin kinh tế – công ty của Lý Minh Thành bị điều tra vì nghi vấn trốn thuế và gian lận tài chính. Cô tưởng mình nghe nhầm, lặng lẽ nhìn Lý Kinh Châu, thấy anh chẳng biểu hiện gì. Cô hỏi: "Thật không?"

Lý Kinh Châu điềm nhiên: "Thật."

Bởi vì những bằng chứng có liên quan, chính là do anh thu thập và báo cáo.

Tần Chi lên mạng tìm kiếm, quả nhiên thấy tin tức là thật. Cô tắt điện thoại, trong lòng cũng nhanh chóng không gợn sóng. Thật ra, Tần Chi hiểu ngay cả khi sự nghiệp của Lý Minh Thành không gặp vấn đề gì, thì với một kẻ ăn chơi không ra gì như Lý Kinh Vĩ thừa kế gia sản, phá của chỉ là chuyện sớm muộn.

Cô hỏi Lý Kinh Châu: "Giờ anh thấy thế nào?"

Anh nghĩ một chút: "Cha con với nhau, đợi công ty ông ấy phá sản, anh sẽ gọi điện hỏi thăm một chút." Tần Chi thoáng sững sờ, rồi bật cười nghiêng ngả. Nghĩ tới cảnh đó thật khiến người ta hả hê.

Đôi khi sống là vậy, không cần quá hiền lành, phải biết đáp trả cho đáng.

Chiếc xe chòng chành trên đường.

Một lát sau, Tần Chi hỏi Kinh Châu về việc quay phim. Nhân vật chính lần này ở Quý Châu là người đầu tiên anh quay, phần lớn tư liệu đã quay xong từ tháng trước, lần này anh chỉ đến để quay thêm, có khi sau này còn phải quay bù vài lần.

Chẳng bao lâu đã về đến căn hộ.

Lý Kinh Châu vừa về đến nơi đã nhanh chóng vào phòng tắm, Tần Chi tự nhiên bước vào bếp để chuẩn bị bữa ăn. Các chàng trai tắm rất nhanh, chưa tới mười phút sau, khi mì còn chưa chín, Kinh Châu đã bước ra rồi ôm chặt cô từ phía sau: "Hay để anh ăn em trước nhé." Nước còn vương trên tóc anh nhỏ từng giọt xuống người cô.

Tần Chi dùng cùi chỏ đẩy nhẹ anh một cái: "Bớt làm bậy đi."

Cô bỏ rau vào nồi rồi hỏi: "Kể em nghe về câu chuyện của nhân vật ở Quý Châu đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!