Chương 43: Người mà cô ấy chạm vào lúc đó chính là anh

Cuối cùng Tần Chi cũng thực sự chiến tranh lạnh với Lý Kinh Châu.

Hai người đã không liên lạc suốt hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ, thời gian cứ thế trôi qua từng giây, từng phút. Mỗi giây đều khiến Tần Chi cảm giác như con kiến bị đốt trên chảo nóng, khó chịu và dằn vặt vô cùng.

Buổi sáng hôm đó, Tần Chi đi học môn thể dục, môn học mới của kỳ này là bóng chuyền. Khi đi ngang qua sân bóng rổ, cô nhìn thấy nhóm bạn của Lý Kinh Châu đứng tựa vào lưới sắt bên ngoài đang phì phèo hút thuốc.

Những người đó cũng biết hai người đang giận nhau, thấy cô đi qua thì không dám ho he, chỉ đứng lặng nhìn cô trong bầu không khí trầm mặc với đầy ánh mắt khác thường. Tần Chi cảm thấy toàn thân cứng đờ, nhưng vẫn phải giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Cảm giác căng thẳng thần kinh này kéo dài mãi, khiến cô không tài nào tập trung vào giờ học tiếp theo.

Vì vậy, khi vừa cầm quả bóng chuyền lên và vừa tâng được hai lần, cô đã trẹo chân ngã xuống đất.

Phản ứng đầu tiên của cô không phải là đứng lên mà là liếc mắt tìm anh ở bên sân kia. Cô nhìn thấy anh chú ý đến tình hình bên này, nhưng chỉ lạnh lùng đứng nhìn, hoàn toàn không có ý định lại giúp.

Các bạn nam trong lớp nhanh chóng chạy đến đỡ cô dậy. Trong sự giúp đỡ đầy nhiệt tình của mọi người, Tần Chi đứng lên, lớp trưởng thể dục đề nghị đưa cô đến phòng y tế, nhưng cô từ chối, có chút chán nản, tự mình lảo đảo bước đi.

Có lẽ cô trông thật đáng thương. Cách đó không xa, lớp trưởng thể dục lại chạy theo: "Tần Chi, cậu thế này không ổn đâu, để tôi cõng cậu qua đó nhé!"

Tần Chi lúc này đang đứng ngay trước cửa sân bóng rổ, nơi nhóm người bên ngoài vừa tạm nghỉ giữa trận, Lý Kinh Châu đang ngậm điếu thuốc ngồi một bên, trông giống như một đại ca; có người còn tự động lấy bật lửa châm thuốc cho anh.

Tần Chi từ chối lớp trưởng: "Không cần đâu, cảm ơn cậu."

"Đều là bạn học cả, không cần khách sáo." Lớp trưởng nói rất chân thành.

"Thực ra tôi nghĩ phòng y tế cũng không xa lắm."

"Đúng rồi, cũng không xa đâu, tôi cõng cậu chỉ vài phút là đến thôi, haha…" Lớp trưởng nói rồi khom lưng xuống, vỗ nhẹ vào lưng mình: "Lên đi nào."

Tần Chi vẫn từ chối: "Thật sự không cần."

Lớp trưởng nghĩ ngợi một chút, đứng dậy nói: "Nếu cậu ngại thì tôi sẽ đỡ cậu… Chết tiệt!"

Chưa kịp nói hết câu, cậu ấy đã bị một quả bóng rổ bay tới đập mạnh vào lưng.

Lý Kinh Châu với gương mặt lạnh lùng, không hề có bất kỳ biểu cảm thừa thãi nào, kiểu cách đó còn khiến người khác thấy kiêu căng hơn cả thái độ khiêu khích.

Lớp trưởng bị đập một cú đau điếng, trên áo khoác thể thao của cậu ấy in hằn dấu bóng, Tần Chi theo phản xạ đỡ cậu ấy một chút rồi hỏi: "Cậu không sao chứ?" Lớp trưởng không trả lời, quay lại lớn tiếng chửi: "Không có mắt à?"

"Cậu nói lại lần nữa xem." Lý Kinh Châu nói.

Lớp trưởng bừng bừng lửa giận: "Tôi hỏi hai cái hốc mắt dưới lông mày của anh để làm gì?"

Lý Kinh Châu nhìn chăm chăm vào lớp trưởng, trong tích tắc lao tới túm lấy cổ áo cậu ấy, chuẩn bị giáng một cú đấm, may mà có Sở Hoán kịp thời chạy tới cản lại.

Lớp trưởng không ngờ Lý Kinh Châu lại ngang ngược đến thế, vốn đã chịu ấm ức, lại còn xấu mặt trước mặt các bạn gái nên lập tức đáp trả một cú.

Lý Kinh Châu phản ứng nhanh, bắt lấy cú đấm của lớp trưởng, xoay mạnh tay cậu ấy ra sau: "Mẹ nó, bám theo ai chẳng được, sao lại là cô ấy?" Lớp trưởng đau đớn hét lên một tiếng.

Lý Kinh Châu giọng lạnh lùng: "Cậu nghĩ tôi chết rồi sao?"

"Anh là đồ điên, Lý Kinh Châu, thả người ra ngay!" Tần Chi sốt ruột cố gắng đánh vào tay anh, nhưng càng làm vậy, Lý Kinh Châu lại càng giữ chặt không buông.

Tống Dục rất nhanh cũng tới nơi.

Cậu ta không can ngăn mà chỉ cười cợt nói một câu: "Anh Kinh, cậu vì giai nhân mà nổi giận đấy à?" Lý Kinh Châu dừng lại một chút rồi mới buông tay.

Tống Dục là người thân thiết nhất với Lý Kinh Châu trong nhóm, cậu ta biết lúc này khuyên can chẳng có tác dụng, chỉ có thể kích cho Lý Kinh Châu lấy lại lý trí.

Lý Kinh Châu lạnh lùng liếc Tống Dục một cái, như muốn nói "Ai nói là vì cô ấy".

Tần Chi vội vàng đỡ lấy cánh tay đáng thương của lớp trưởng, hỏi: "Cậu ổn không?" Lớp trưởng không bị thương gì nghiêm trọng, chỉ là thấy uất ức: "Giúp đỡ mà cũng bị gây sự à?" Tần Chi an ủi: "Xin lỗi cậu nhé, không phải cậu muốn mượn thiết bị sao, đúng lúc này tôi không cần dùng, tôi cho cậu mượn một tháng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!