Tần Chi và Lý Kinh Châu cùng nhau đến ga tàu cao tốc vào buổi chiều.
Chẳng ngắm được biển.
Lý Kinh Châu nói, sẽ có lần sau mà.
Đôi khi giữ lại một chút tiếc nuối cũng là giữ lại một cái cớ. Nhiều khi con người ta cố tình để lại một chút tiếc nuối, để lần gặp sau có lý do và cũng có thêm phần mong đợi.
Vé là Lý Kinh Châu mua.
Anh đi về phía Bắc, Tần Chi về phía Nam, ngồi trên những chuyến tàu khác nhau nhưng thời gian khởi hành gần nhau, họ cùng nhau qua cổng soát vé rồi cuối cùng đứng bên kia đường ray nhìn nhau từ xa.
Khi tình cảm đến độ sâu đậm nhất, quả thực là không muốn rời xa dù chỉ một giây.
Nhưng cả hai đều không phải kiểu người ủy mị, cuối cùng cũng chẳng bắt tay chào mà chỉ tự lên tàu. Lên tàu xong, Tần Chi liền gọi điện cho Lý Kinh Châu.
Lý Kinh Châu trêu: "Em đúng là bám dai thật."
Tần Chi cười: "Vậy anh cúp đi."
"…"
Anh không cúp.
Cuộc gọi kéo dài một tiếng, giữa chừng Tần Chi chuyển từ tàu cao tốc sang máy bay, lúc đó mới đành cúp máy.
Điểm đến của Tần Chi lần này là Hải Nam.
Trong khi miền Bắc phủ đầy tuyết trắng thì phương Nam cây cối xanh tươi.
Biển ở đây khác hẳn với biển ở Yên Thành.
Biển phương Bắc có màu xanh đậm, sâu lắng, mạnh mẽ, cho người ta cảm giác mãnh liệt mà không hề do dự, còn biển phương Nam lại trong xanh và sáng hơn, mang đến cảm giác bình yên sau khi đã trải qua biết bao sóng gió.
Trình Hạo có bạn ở đây.
Vì vậy bữa ăn đầu tiên của Tần Chi là ở nhà người bạn đó, người ấy bận rộn cả buổi sáng để làm món gà Hải Nam nổi tiếng nhất cho họ.
Tần Chi cũng nhờ vậy mà biết cơm ăn kèm với gà Hải Nam nhất định phải được nấu từ gạo vàng cùng sả và nước luộc gà. Một số người Hải Nam truyền thống, khi đón tiếp khách quý, sẽ đốt nhang cúng thần trước khi ăn gà.
Đó là dâng "tinh thần" của con gà lên cho thần linh.
Tôn trọng thực phẩm, chính là yêu cuộc sống.
Tần Chi nghe đến đây không nhịn được mà chụp ảnh gửi cho Lý Kinh Châu.
Ai đó đã nói gì nhỉ? Yêu là mong muốn được sẻ chia.
Sau đó, Tần Chi đi theo Trình Hạo để bắt đầu năm ngày quay phim.
Ra biển, chụp san hô, thăm rừng nhiệt đới, chụp bình minh và hoàng hôn…
Cô hoàn toàn đắm chìm vào công việc, không để bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Cho đến ngày cuối cùng, cô cầm một chai bia, một mình đi ngắm hoàng hôn.
Trên đường có người đạp xe bán cá vàng, những con cá vàng được cho vào từng túi nhựa, mỗi túi đều có tên, cuối cùng Tần Chi mua một con tên là "Chim Yến," mang nó ra bãi biển.
Cô lặng lẽ dọn dẹp suy nghĩ của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!