Tần Chi ngủ đến tận trưa mới tỉnh dậy. Cô chỉ vừa nhúc nhích một chút đã cảm thấy mình như bị nhức nhối từ tận xương tủy, chỗ nào cũng đau nhức.
Lý Kinh Châu không có trong phòng. Tần Chi ngồi dậy, lớn tiếng gọi: "Lý Kinh Châu! Lý Kinh Châu! Lý Kinh Châu!"
Anh chậm rãi từ phòng khách bước vào rồi hỏi: "Em hú hét cái gì vậy?" Tần Chi ném cho anh một cái gối.
Tay cô quá yếu, vừa nhấc tay lên, chiếc gối chỉ rơi xuống đuôi giường. Thôi bỏ đi, cô đành bỏ cuộc, nhìn anh bằng ánh mắt oán trách: "Đói rồi."
"…"
Cuối cùng, hai người quyết định ra ngoài ăn. Hôm nay bên ngoài trời nắng rực rỡ, nhưng nhiệt độ rất thấp. Yên Thành là một thành phố ven biển, không giống với cái lạnh khô của Di Đường; mùa đông ở đây luôn lạnh ẩm, khí lạnh cứ thấm vào tận xương. Tần Chi chuyển đến đây đã vài năm nhưng vẫn chưa quen.
Cô tìm một chiếc áo lông vũ dày để mặc, Lý Kinh Châu cũng mặc áo lông vũ. Trước khi ra khỏi cửa, Tần Chi giúp Lý Kinh Châu chỉnh lại mũ áo hoodie.
Anh hỏi cô có muốn đi công viên trò chơi không, nói rằng lúc xuống tàu cao tốc, anh thấy ở đây mới khai trương một công viên giải trí tên là Phương Đặc.
Tần Chi vốn cũng không có ý định loanh quanh trong khu này nên đồng ý.
Đến khu đó, họ chưa vào Phương Đặcngay mà tìm một trung tâm thương mại để ăn trưa. Tầng một của trung tâm có một cửa hàng trang sức đang tổ chức hoạt động đập trứng vàng, Tần Chi liếc nhìn thêm một chút.
Lý Kinh Châu hỏi: "Em nhìn có thấy gì đặc biệt không? Thích thì vào."
Tần Chi bĩu môi: "Quá quê mùa, thôi bỏ đi."
Thật ra cô chỉ muốn đi ăn thôi.
Trên tầng năm có một nhà hàng lẩu Haidilao, vì đã qua giờ ăn nên không phải xếp hàng, họ nhanh chóng vào ăn uống no nê.
Sau khi ra ngoài, họ phát hiện trứng vàng đã được đập đến lượt thứ ba, trên sân khấu có một cô gái mập, cô ấy vừa trúng giải nhì, bạn bè cô ấy đứng dưới vui vẻ nhảy cẫng lên vỗ tay.
Tần Chi nhìn nhìn, chẳng hiểu sao đôi mắt lại hơi ướt. Cô vội quay lưng đi trước khi cảm xúc bị mất kiểm soát.
Khi ra khỏi cửa, Lý Kinh Châu kéo cổ áo cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, hỏi: "Bị điên à?"
Tần Chi liếc anh một cái, dùng cùi chỏ huých anh ra, vừa đi vừa nói: "Chỉ là em bỗng nghĩ đến một bạn học hồi trước, cô ấy rất mập, nhưng chẳng có bạn bè gì, em thấy cô ấy thật đáng thương."
Lý Kinh Châu bỗng ngẩn người, không hiểu sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh một cô gái mập.
Nhưng rất nhanh, Tần Chi lại gọi anh: "Em muốn đi tàu lượn siêu tốc!"
Anh bừng tỉnh liền đuổi theo, hỏi: "Không phải em dễ say xe sao, ngồi được không?"
"Sao, anh xem thường người ta hả?"
"Anh chỉ xem thường mình em thôi."
"Lý Kinh Châu, kiểu người như anh sao lại có bạn gái được nhỉ…"
Họ cứ cãi nhau ầm ĩ như vậy cho đến cửa công viên Phương Đặc.
Để chứng minh bản thân, điểm dừng đầu tiên Tần Chi chọn chính là tàu lượn siêu tốc.
Và rồi cô đã hối hận.
Lúc xuống khỏi tàu, Tần Chi ôm túi nilon mà nôn, đến mức tưởng chừng dạ dày sắp bị nôn hết ra ngoài.
Lý Kinh Châu đứng một bên cười đến không đứng nổi: "Mẹ nó, đã bảo đừng ra vẻ mà em không tin…"
Cô nhăn nhó, nghiêm túc nói: "Anh mà cười nữa thì em sẽ không thèm để ý anh đâu." Nói xong, cô lại quay mặt sang nôn thêm một lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!