Tần Chi sững lại: "Lý Kinh Châu, sao anh lại nói những lời như vậy chứ?"
Lý Kinh Châu hơi ngẩn ra, hừ một tiếng, đáp lại cô: "Không muốn nghe thì anh cúp máy đây."
"Đừng, đừng mà!" Tần Chi vội vàng nói, "Muốn, muốn nghe…"
Lý Kinh Châu khẽ cười: "Thế này nghe còn được."
Tần Chi hỏi: "Anh đang làm gì thế?"
Lý Kinh Châu nghĩ một lúc rồi đáp: "Uống rượu, hút thuốc, viết bài."
Tần Chi ngồi dậy, trận cãi vã vừa rồi khiến cô mệt mỏi vô cùng, cổ họng cũng đau rát. Cô vào phòng tắm rửa mặt, uống một ngụm nước: "Anh đang viết gì?"
"Viết bài cho trang chính, vì trang phụ các đồng nghiệp đã chuẩn bị xong trước kỳ nghỉ rồi." Lý Kinh Châu nghe thấy tiếng nước loáng thoáng từ phía cô.
Anh rất hiếm khi chia sẻ chi tiết như vậy với cô, điều này khiến Tần Chi vui hơn hẳn.
Cô bật loa ngoài, vừa rửa mặt vừa hỏi: "Lý Kinh Châu, chúng ta đừng cúp máy được không?"
"Đừng cúp là sao?"
"Là cứ để máy thế này, cả khi ngủ cũng không cúp, được không?" Tần Chi lau mặt, bước đến bàn trang điểm, cầm lọ dưỡng da, nhưng mãi vẫn không mở nắp, rồi thở dài, nói: "Bởi vì có lẽ tạm thời em không thể đến gặp anh, nhưng em thực sự rất cần anh."
"Được." Lý Kinh Châu dường như hiểu ra điều gì, đồng ý với cô, "Chúng ta không cúp máy."
Không có ngữ điệu.
Tần Chi vô thức bật cười, hỏi anh: "Anh có biết nếu nói câu này với giọng khác sẽ khiến người ta xao xuyến không?"
"Em thử nói xem."
Tần Chi hắng giọng: "Được thôi~ chúng ta không cúp máy nhé."
"Chết tiệt." Lý Kinh Châu bật cười mắng, "Muốn nôn quá."
"Xí." Tần Chi bực mình, nếu anh ở trước mặt chắc cô đã đấm anh một cái.
Cô bắt đầu thoa kem dưỡng.
Lý Kinh Châu im lặng một lúc rồi bỗng nói: "Được thôi~ chúng ta không cúp máy."
Tần Chi sững sờ, suýt nữa cười đến nỗi miệng ngoác tận mang tai: "Lý Kinh Châu, em ghi âm lại rồi, sau này sẽ dùng làm chuông báo thức."
"Em đúng là…"
"Tần Chi." Tần Phong Hoa bên ngoài gọi nhỏ tên cô.
"Mẹ con đi vệ sinh rồi, chú thả con ra."
"Tần Phong Hoa!" Tần Chi nghe thấy tiếng chốt an toàn vừa được mở một nửa thì Thái Như bỗng hét lên: "Anh cũng muốn chống lại em sao?!"
"Dù sao đi nữa em cũng không thể khóa con bé lại." Tần Phong Hoa nói, "Lỡ như con bé nghĩ quẩn, xảy ra chuyện thì sao."
"Vậy thì em đi chết cùng nó, xuống dưới âm phủ em sẽ hỏi Diêm Vương xem đây là nghiệp chướng của ai!" Giọng Thái Như run lên, có lẽ vì bà đang run rẩy toàn thân, "Tần Chi, mẹ nói cho con biết, nếu vì cãi nhau với mẹ mà con nghĩ quẩn, thì con chết đi cho rồi, sống cũng chỉ là kẻ hèn nhát mà thôi, thà chết còn hơn!"
"Tết nhất mà em nói gì thế…"
Thái Như và Tần Phong Hoa tiếp tục giằng co ngoài cửa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!