Chương 37: Đàn ông yêu thương người phụ nữ của mình chính là yêu chính bản thân mình

Con phố vắng lặng.

Đêm giao thừa là dịp đoàn tụ, ai cũng vui vẻ bên gia đình, chỉ có một mình kẻ không nơi nương tựa như Tần Chi, trông thật lạc lõng.

Giữa không khí như vậy, cô không khỏi nghĩ đến Lý Kinh Châu.

Cô lấy điện thoại ra, tin nhắn cuối cùng của hai người vẫn còn từ đêm qua, khi cô hỏi anh định đón giao thừa thế nào, anh chỉ đáp "cũng chỉ là một đêm mà thôi."

Tần Chi nhìn lại dòng tin nhắn, tưởng tượng được giọng điệu của anh lúc đó thì không nhịn được mà bật cười.

Cô nhìn đồng hồ, đã chín giờ rưỡi rồi.

Theo lý, lẽ ra anh đã phải liên lạc với cô.

Trước khi về Yên Thành, cô đã đặt hoa gửi đến anh vào đúng đêm giao thừa. Dù biết tặng hoa ngày Tết có vẻ hơi ngớ ngẩn, nhưng cô không nghĩ ra thứ gì khác phù hợp hơn để xoa dịu nỗi cô đơn.

Thế nhưng Lý Kinh Châu chẳng bao giờ chủ động tìm đến cô, kể cả khi đã nhận được hoa.

Tần Chi nghĩ đến đây cảm thấy hơi mệt mỏi. Trong mối quan hệ này, cô luôn phải ở thế thấp hơn anh.

Cô thẫn thờ đi dọc phố, những tổn thương từ Thái Như và sự lạnh nhạt của Lý Kinh Châu cùng lúc đè nặng lên lòng cô, khiến cô không khóc nổi, mà cũng không thể thở phào. Lần đầu tiên cô hiểu được thế nào là chịu đựng đau khổ.

Nhà cô nằm gần khu phố sầm uất, đi không lâu đã tới khu thương mại.

Giờ này ngoài cửa hàng tiện lợi ra thì chẳng còn cửa hàng nào mở cửa.

Cô định vào cửa hàng tiện lợi ăn một tô mì, trời quá lạnh, nhưng cô ra ngoài cũng không mặc áo khoác hay thay giày.

Thế nhưng khi định băng qua đường đến cửa hàng, cô bỗng khựng lại.

Qua lớp kính cửa sổ, có một người đang cúi đầu ăn mì tôm ngay trên chiếc bàn dài.

Tần Chi ngẩn ngơ.

Cô lặng lẽ bước tới, đứng yên trước tấm kính, không rời mắt khỏi người đang ăn bên trong.

Gần như vậy, anh ngẩng đầu lên khỏi hộp mì và phát hiện ra cô.

Lý Kinh Châu rõ ràng hơi sững sờ.

Nhưng anh phản ứng rất nhanh, bước ra ngoài, đi thẳng đến trước mặt cô, gõ nhẹ lên trán cô một cái, hỏi: "Ngốc à?"

Tần Chi bị hai chữ của anh kéo về thực tại, hít mũi mới nhận ra mình đã khóc.

Lý Kinh Châu cau mày: "Em khóc trông y như Chân Hoàn lúc mất con lần đầu."

"…" Tần Chi nhớ đến gần đây tài khoản giải trí của phòng làm việc anh đang làm về chủ đề phim "Chân Hoàn Truyện". Có lẽ mọi bài viết đều qua tay anh duyệt, nhiều chi tiết cũng quen thuộc.

Cô biết anh đang trêu mình, tuy muốn cười, nhưng môi vừa nhếch đã lại bật khóc.

Anh không thể nào hiểu, hôm nay cô cảm thấy uất ức và tuyệt vọng nhường nào, càng không hiểu sự xuất hiện của anh trong khoảnh khắc này đối với cô có ý nghĩa thế nào.

Lý Kinh Châu thấy cô khóc thật, nét mặt dần dịu đi.

Nghĩ một chút, anh đổi câu "Khóc xấu thật" thành: "Không đến ôm anh à?"

Vừa dứt lời, ngực anh đã bị siết chặt.

Cô lao vào vòng tay anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!