Chương 32: Thoát không khỏi ‘Kinh Châu’ của anh

Sau đó, anh cúi xuống trao cho cô một nụ hôn.

Lý Kinh Châu là người mãnh liệt, nên nụ hôn của anh cũng mãnh liệt như thế. Anh ôm chặt cô, hơi nâng đầu cô lên, hôn đến mức làm xương cốt cô cũng thấy mềm nhũn. Tần Chi gần như không còn khả năng suy nghĩ, nhưng cô vẫn cảm nhận được Lý Kinh Châu đang run rẩy.

Rồi cô chợt nhận ra.

Đây không phải là một nụ hôn vì ham muốn.

Anh chỉ đơn thuần muốn nắm lấy một điều gì đó, giống như người đang trôi dạt giữa đại dương mênh mông cố gắng nắm lấy một khúc gỗ.

Anh biến một nụ hôn mãnh liệt thành một bản tình ca đầy cảm xúc.

Yêu cô như thể không còn ngày mai.

Thật đau đớn.

Tần Chi cảm thấy anh trong khoảnh khắc này thật đau đớn.

Cô nhẹ nhàng vỗ lưng anh từng cái một.

Lý Kinh Châu khựng lại, cơ thể anh cứng đờ.

Họ không biết rằng, vào khoảnh khắc này, trong tâm trí của cả hai đều cùng một suy nghĩ— thời gian như quay trở lại đêm cô hát ru anh.

Lý Kinh Châu hơi rời khỏi người cô một chút.

Trán tựa vào trán, nhắm mắt lại, im lặng trong chốc lát.

Tần Chi sau đó cảm thấy vai mình nặng trĩu, anh dựa đầu vào người cô không động đậy, hai tay siết chặt cô vào lòng.

Tim cô dần dần đập nhanh hơn, nhanh đến mức như có cả ngàn con nai nhỏ đang va chạm nhau.

Sự đụng chạm mãnh liệt vừa rồi cũng không làm cô xao động đến mức này.

Vì khoảnh khắc này, anh đã làm một điều thân mật hơn cả một nụ hôn.

Tần Chi luôn nghĩ rằng, cái tên Lý Kinh Châu giống như một địa danh.

Cũng chính trong khoảnh khắc này, cô đã vẽ cho mình một chiếc lồng, thoát không khỏi "Kinh Châu" của anh.

Một lúc lâu sau, Lý Kinh Châu mới từ từ rời khỏi người Tần Chi.

Anh nằm xuống bên cạnh cô, đầu kề đầu, vai kề vai.

Không gian lặng im, chỉ nghe rõ tiếng thở của họ, có lẽ sau khoảng mười phút, hơi thở của cả hai mới dần đều lại.

"Vậy là chúng ta đang ở bên nhau rồi nhỉ?"

Tần Chi cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, cô nghĩ mình nên hỏi rõ ràng.

Lý Kinh Châu không nói gì, chỉ đứng dậy đi lấy thuốc.

Cô chờ anh bôi nốt chỗ thuốc còn lại, không thúc giục, cũng không xen vào.

Đợi anh bận rộn xong, cất những lọ thuốc vào túi nhựa, rồi lại đi ra ngoài một chuyến, khi quay lại, anh mang theo một bao thuốc lá.

Anh ngồi xuống ghế, vừa nói vừa châm lửa: "Chúng ta nói chuyện một chút đi." Tần Chi đưa tay: "Cho em một điếu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!