Chương 31: Pháo hoa

Sau khi xuống khỏi đu quay, thật sự là phải rời đi rồi.

Tần Chi và Lý Kinh Châu bị dòng người đông đúc cuốn đi về phía trước, không dừng lại chút nào. Họ đi tới cổng khu vui chơi, rồi còn phải đi thêm mười phút nữa mới ra khỏi khu du lịch.

Hai bên đường toàn là xe bán đồ ăn vặt, trời sẩm tối, bầu không khí trở nên ấm áp và ngập tràn không khí ngày lễ hơn so với ban ngày.

Tần Chi cảm thấy đói.

Cô vốn không định ăn tối, nhưng đi qua cả đoạn đường đầy đồ ăn này, cuối cùng cô không cưỡng lại được sự cám dỗ, khi vừa ra khỏi phố đồ ăn vặt, cô gọi Lý Kinh Châu dừng lại, rồi quay lại mua một chiếc bánh kẹp trứng ở đầu đường.

Lý Kinh Châu đứng ở khoảng trống cách đó không xa, hút thuốc chờ cô.

Tần Chi cầm bánh kẹp quay lại, thấy một chiếc xe bán đồ ăn đang lùi lại, sắp đâm vào anh.

Tần Chi hét lên: "Cẩn thận!"

Trong tiếng ồn ào xung quanh, Lý Kinh Châu không nghe thấy, Tần Chi vô thức chạy tới vài bước, đẩy Lý Kinh Châu ra.

Anh loạng choạng bước lên phía trước vài bước, đồng thời nghe thấy sau lưng có tiếng ngã "bụp" một cái.

Khi quay lại, anh thấy Tần Chi đang nằm trên mặt đất.

Lý Kinh Châu sững sờ, mất vài giây mới bước đến.

Cơn đau nhói từ khắp cơ thể truyền đến.

Sau khi ngã xuống đất, Tần Chi đau đến mức không thể cử động trong vài giây, thậm chí không thốt lên được một tiếng nào.

Phải mất một lúc lâu, khi cơn đau dần dịu đi, cô mới mở mắt ra.

Điều đầu tiên cô nhìn thấy là gương mặt đầy vẻ tức giận của Lý Kinh Châu, đôi mày anh nhíu lại sâu hơn bao giờ hết, anh quát cô: "Ai cho em qua đây hả!"

Tần Chi cúi đầu, không nói gì.

Giây tiếp theo, cô bị anh ôm ngang người.

Khu vực quanh khu du lịch đều có phòng y tế.

Lý Kinh Châu với gương mặt căng thẳng, bế cô chạy một mạch đến phòng y tế.

Bác sĩ kiểm tra cho Tần Chi và nói rằng không có gì nghiêm trọng, chỉ là tay và chân bị trầy xước khá nặng, thêm vào đó bàn chân bị bánh xe cán sưng lên, đều cần bôi thuốc.

Sau khi bôi thuốc xong, bác sĩ kê thêm một số thuốc rồi cho cô về.

Từ lúc cô bôi thuốc đã không thấy bóng dáng của Lý Kinh Châu đâu.

Khi ra khỏi phòng khám, cô mới thấy anh ở hành lang.

Anh ngồi trên ghế dài, dưới chân là một đống tàn thuốc.

Nhiều đến mức không giống như là của một người hút.

Tần Chi bước tới, chưa đến gần thì anh đã nhận ra cô, ngẩng đầu lên, hai người chạm mắt nhau.

Cô tưởng mình nhìn nhầm.

Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, mắt anh đã đỏ ngầu như thể đã thức trắng mấy đêm.

Cô thở dài, hất cằm nói: "Nhặt hết tàn thuốc dưới chân anh lên rồi vứt đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!