Có người nói, bạn phải cảm ơn những kẻ không giết được bạn, vì chính họ đã làm bạn trở nên mạnh mẽ hơn.
Tần Chi nghĩ rằng những người có thể nói ra câu này hoàn toàn đều là đồ ngốc.
Khi cơ thể bạn đầy vết thương, vinh quang trở về từ địa ngục, trở thành chiến thần mà ai ai cũng khiếp sợ, nhưng lại mãi mãi mất đi khả năng cảm nhận niềm vui, vậy thì có bao nhiêu vinh quang đi chăng nữa cũng còn ý ích gì?
Vương Chi Nam bị cái tát bất ngờ của Tần Chi làm cho sững sờ.
Cô ta trừng mắt, khó tin thốt ra một câu: "Cậu điên rồi à?" Câu vừa dứt, bên má còn lại cũng bị Tần Chi tát một cái.
Ngay sau đó, Tần Chi nắm chặt tay Vương Chi Nam, cười lạnh: "Dù sao cũng bị cậu tính kế rồi, tôi không thể cắt nát quần áo của cậu, tát cậu mấy cái để xả giận cũng chẳng thiệt thòi gì."
Vương Chi Nam lùi lại một chút, nhưng nhanh chóng ưỡn thẳng lưng, kiêu ngạo nhìn Tần Chi. Cắt quần áo của Tần Chi không phải là ý định ban đầu của cô, cô biết đó là việc không đáng để làm, nhưng chính khoảnh khắc ấy đã thay đổi suy nghĩ.
Lúc đó cô chợt nhớ đến màn biểu diễn của Tần Chi trong cuộc thi sơ tuyển, trong lòng bỗng dấy lên một nỗi khó chịu, khi tỉnh táo trở lại thì hai tay đã dùng kéo tỉa lông mày làm hỏng trang phục múa của Tần Chi.
Ban đầu cô có chút áy náy, nhưng nhìn thấy Tần Chi hoàn thành buổi biểu diễn, thậm chí còn tỏ vẻ muốn ăn tươi nuốt sống mình, chút áy náy trong lòng Vương Chi Nam cũng tan biến.
Chuyện này cô sẽ không thừa nhận.
Cô không thể để Tần Chi cao ngạo như vậy.
Cô nghiến răng: "Tôi không động đến quần áo của cậu."
"Tôi tỏa sáng có cản trở cậu tỏa sáng sao?" Tần Chi hỏi cô như vậy.
Vương Chi Nam nắm chặt tay lại.
Tần Chi lạnh lùng liếc mắt: "Cậu nhảy múa cao quý là thế, nhưng hành xử lại như kẻ thấp hèn, vì một gã đàn ông tầm thường mà không cần đến lòng tự trọng, toàn dùng những thủ đoạn bẩn thỉu, không thấy xấu hổ sao?"
Vương Chi Nam trừng mắt nhìn Tần Chi, lửa giận bùng lên trong mắt cô, trán nổi gân xanh, lúc này bị lời nói của Tần Chi làm cho tức tối: "Cậu buông tôi ra! Cậu định làm gì? Đây là trường học, không phải nơi cậu làm loạn!"
"Trường học?" Tần Chi cười, "Cậu chưa từng làm việc ác ở trường sao?"
Vương Chi Nam khựng lại, nụ cười của Tần Chi khiến cô cảm thấy quen thuộc, giống như trước đây cũng từng có người chế nhạo cô như vậy. Trong mắt cô thoáng qua một tia phức tạp, nhưng nhanh chóng chuyển thành sự đối đầu mãnh liệt.
Cô hỏi: "Rốt cuộc cậu muốn gì?"
Tần Chi nghiêm túc suy nghĩ hai giây về câu hỏi này.
Từ khi theo Vương Chi Nam vào trường đại học này, cô luôn tự hỏi mình rốt cuộc muốn gì. Ban đầu cô chỉ muốn đơn thuần mà trả thù, cô ta trân quý thứ gì thì cô sẽ lấy đi thứ đó.
Nhưng những gì xảy ra trong nửa năm qua đã thay đổi câu trả lời trong lòng cô.
Tần Chi buông Vương Chi Nam ra.
Cô lùi lại nửa bước, đối diện với Vương Chi Nam với tư thế ngang hàng. Rồi từng chữ từng chữ nói: "Tôi muốn cậu nhớ rằng, cái tên Tần Chi sẽ mãi là cái bóng đè lên cuộc đời cậu."
Vương Chi Nam bất động, hai tay nắm chặt, cô ta ghìm lòng bàn tay, kiềm chế xúc động muốn rơi nước mắt.
Tần Chi lặng lẽ nhìn cô ta, những lời còn lại sẽ Tần Chi không nói ra, nhưng cô biết Vương Chi Nam chắc chắn đã hiểu.
Dù sau này cô đi đến đâu, làm gì, trở thành người như thế nào, có cuộc sống rực rỡ thế nào đi nữa.
Cô cũng phải nhớ rằng, cô từng thua một người tên Tần Chi.
Cô sẽ mãi ở dưới cô ấy.
Cô ấy là ngọn núi mà cô không bao giờ có thể vượt qua, là đại dương mà cô không thể băng qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!