Chương 28: Femme fatale

Vì ngày 31 tháng 12 là kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, trường đã chọn ngày 30 để tổ chức buổi biểu diễn.

Vào đêm trước khi biểu diễn, Tần Chi không thể ngủ được.

Lần cuối cùng cô biểu diễn trên sân khấu là ở mẫu giáo, cô thiếu kinh nghiệm và không đủ khả năng, thậm chí trong giấc mơ, cô thấy mình làm trò cười trên sân khấu, dưới sân khấu lại có Lý Kinh Châu ngồi nhìn. Vì vậy, lúc tỉnh dậy thì mồ hôi lạnh đầy người, sau đó cô không thể ngủ lại được nữa.

Vấn đề thực sự không phải ở trên sân khấu mà ngược lại là ở dưới sân khấu.

Trước khi ăn tối, Tần Chi kiểm tra lại trang phục của mình, lúc này cô phát hiện ra một rắc rối lớn.

Trang phục biểu diễn của cô bị rách.

Không phải chỉ rách một chỗ.

Mà nó đã bị cắt thành từng sợi vải dài.

Lúc đó đã hơn 6 giờ, hậu trường đang rất lộn xộn, đột nhiên cô gặp sự cố, mọi người dù có ngạc nhiên nhưng không thể giúp gì cho cô.

Tần Chi đi tìm thầy giáo phụ trách chương trình, nhờ thầy giúp đẩy chương trình của cô ra sau, rồi vội vã chạy ra khỏi phòng biểu diễn của trường.

Cô gặp Hàn Mân đang mang cơm cho cô lúc ra khỏi cửa. Thấy cô vội vã, Hàn Mân hỏi: "Sao thế?"

Tần Chi kể sơ qua sự tình, cô ấy lập tức mắng một câu: "Chắc chắn có người đang phá hoại!"

Tần Chi không ngu, cô biết rõ là có vấn đề, nhưng giờ không phải là lúc điều tra chuyện này, quan trọng là làm sao tìm được trang phục biểu diễn phù hợp.

Tần Chi nói: "Em muốn bắt taxi đi khu trung tâm để thuê một bộ."

"Vậy phải nhanh lên, giờ đang tắc đường."

"Được rồi, em không nói nữa."

Tần Chi vội vàng chạy đi.

Hàn Mân gọi với theo: "Đợi một chút." Cô ấy chạy lại, nắm lấy tay Tần Chi, "Ngốc quá, sao còn phải bắt taxi, để Lý Kinh Châu đưa em đi."

Tần Chi ngạc nhiên: "Anh ấy…"

"Chị thấy xe của cậu ấy rồi."

"Nhưng mà…"

"Đừng có nhưng nữa." Hàn Mân kéo cô chạy về phía khoa báo chí, "Đàn ông mà, không sai bảo thì sao."

"……"

Hàn Mân không hiểu, Tần Chi không phải ngại nhờ Lý Kinh Châu giúp đỡ, mà là không chắc anh có sẵn sàng giúp cô không.

Nhưng khi nhìn thấy thời gian cấp bách, cô không suy nghĩ nữa, theo Hàn Mân chạy đi tìm Lý Kinh Châu.

Cả đoạn đường tuy ngắn, nhưng tâm trạng Tần Chi lại rất phức tạp.

Cô cảm thấy Hàn Mân như một chiến sĩ mở đường, nhìn vào cái đuôi tóc đang vung vẩy của Hàn Mân, cô cảm nhận được sự lo lắng của cô ấy.

Tần Chi chỉ cảm thấy có gì đó sắp rơi ra từ mắt, cô gọi với Hàn Mân: "Đừng chạy nữa, để em tự đi."

Hàn Mân hỏi: "Sao vậy?"

"Có chuyện em muốn nói với chị." Ngực Tần Chi phập phồng dữ dội, nhưng ánh mắt lại rất bình tĩnh, "Thực ra ban đầu em chuyển ký túc xá là vì Lý Kinh Châu, lúc đầu tiếp cận chị cũng là vì Lý Kinh Châu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!