Tần Chi dậy muộn vào hôm sau.
Vội vã đến trường, cô kịp vào lớp ngay lúc giáo sư điểm danh.
Buổi trưa tan học, Trì Tuyết và Trình Hạo nhắn tin rủ cô về nhà ăn lẩu, nói rằng từ khi cô chuyển nhà chưa ghé qua, nên buổi trưa muốn đến chơi.
Tần Chi định hết tiết sẽ chạy ngay, nhưng đột nhiên giảng viên nói cần họp lớp.
Sắp đến tháng 12, trường đang chuẩn bị chào đón lễ Giáng sinh và năm mới, mỗi năm đều có hội diễn.
Năm nay còn kỷ niệm 40 năm thành lập trường, ngoài việc các khoa cử sinh viên tham gia biểu diễn, nhà trường còn khuyến khích mỗi lớp đóng góp tiết mục.
Có bạn hỏi Tần Chi: "Cậu tham gia không?"
Tần Chi lắc đầu, nói: "Mình không muốn lên đó làm trò cười đâu." Cô không có tài nghệ thuật, chỉ giỏi nhiếp ảnh, không biết hát cũng chẳng biết nhảy.
Giảng viên ở trên nói rất hào hứng, trong khi nhóm lớp thảo luận sôi nổi, Tần Chi chẳng có hứng thú tham gia, tự động làm mình "tàng hình".
Vừa về đến nhà, Trình Hạo và Trì Tuyết đã chờ trước cửa. Trình Hạo xách hai túi đồ to, mỗi túi đều được nhét đầy ắp.
Họ còn lo Tần Chi không có nồi lẩu nên mua cả nồi mang theo.
Trình Hạo và Tần Chi cùng vào bếp bận rộn, còn Trì Tuyết thì ngồi ăn cà chua và nhìn họ làm.
Trì Tuyết hỏi cô về chuyện của bà cô, cô kể qua loa vài câu rồi hỏi lại Trì Tuyết về chuyện vặt ở trường, vừa trò chuyện vừa chuẩn bị đồ ăn.
Lẩu rất dễ làm, đơn giản nhưng vẫn ngon.
Tần Chi ăn lẩu nước trong, còn Trình Hạo và Trì Tuyết thích ăn lẩu cay.
Khi đang ăn, cô bỗng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này tuyết đã lác đác rơi xuống.
Đây là trận tuyết đầu mùa, Tần Chi chỉ cho Trì Tuyết xem: "Tuyết rơi rồi."
Trì Tuyết gần như bật khỏi ghế, hét to rồi lao ra cửa sổ, hưng phấn nhảy nhót không ngừng. Năm ngoái, khi tuyết đầu mùa rơi, Trì Tuyết cũng phát điên như vậy, Tần Chi chỉ biết bất lực nhìn cô ấy cười. Năm nay, cả Trình Hạo và Tần Chi đều nhìn cô ấy cười, ánh mắt họ đầy cưng chiều.
Trình Hạo buổi chiều còn phải đi làm, Trì Tuyết cũng có tiết học buổi tối. Ăn xong, ngắm tuyết xong, hai người họ cũng phải đi.
Đi cùng, về cùng, trông hệt như cặp vợ chồng đi thăm nhà bạn.
Tần Chi lấy cho Trì Tuyết mực khô và cá khô mà Thái Như đã đóng gói vào vali, rồi tiễn hai người xuống lầu.
Ra đến cửa mới phát hiện bên ngoài tuyết đã rơi dày. Tần Chi dặn: "Hai người đi đường chậm thôi nhé."
Sau khi lên lầu, thang máy vừa mở, Tần Chi thấy ai đó đứng trước cửa, là Sở Hoán.
Cả hai nhìn nhau đều có chút bất ngờ.
Tần Chi bước ra khỏi thang máy, liếc về phía phòng Lý Kinh Châu, hỏi: "Anh đến tìm anh ấy à?"
Sở Hoán lắc đầu: "Cậu ấy uống say, anh đưa về."
Tần Chi nghe vậy liền cau mày: "Ban ngày ban mặt lại đi uống rượu sao?"
Sở Hoán cười khổ: "Có ai muốn để cuộc sống của mình rối tung cả lên đâu. Nếu không phải khó chịu trong lòng, cậu ấy đã không mượn rượu giải sầu rồi."
Câu này từ miệng Sở Hoán nói ra khiến người ta có chút xót xa.
Sở Hoán vốn là chàng trai ngây thơ, tuy lớn tuổi hơn Tần Chi, nhưng lúc nào cũng có cảm giác như một đứa trẻ chưa trưởng thành, không có gì ưu phiền.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!