Chương 2: Trước đây cậu cũng gặp người xinh đẹp như tôi à?

Tần Chi nhìn người đàn ông bước ra khỏi con hẻm, sau đó cũng bước theo. Cô đi theo ở khoảng cách không quá gần mà cũng không quá xa, khi đến cổng hẻm thì vừa kịp thấy anh ta bước vào cửa của Hoan Lạc Đảo. Nghĩ ngợi điều gì đó, cô cũng theo vào.

Khi quay lại, Hàn Mân và mọi người đang chơi xúc xắc uống rượu. Cô gọi: "Hàn Mân."

Lúc đó, Hàn Mân đang nũng nịu với Tống Dục, thấy cô thì bất ngờ, liền thò đầu ra từ vòng tay của Tống Dục: "Ơ? Sao em lại quay lại?"

"Em quên lấy kẹp tóc."

"Chị tưởng có chuyện gì. Em gọi điện bảo chị đem về cho là được mà?" Không biết có phải ảo giác hay không, Tần Chi cảm giác có ánh mắt mơ hồ đang lướt qua người mình.

Kẹp tóc của cô để ngay trên bàn, cô cúi người lấy lên, tiện tay buộc tóc lại: "Em cần gấp." Tóc được buộc gọn lên, trông cô gọn gàng hẳn, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô hoàn toàn lộ ra.

Hàn Mân hỏi: "Em quay lại chỉ để lấy kẹp tóc thôi à?"

Tần Chi không phủ nhận: "Bạn em còn đang đợi em, em đi trước đây."

"Này, khoan đã." Hàn Mân đột nhiên gọi lại.

"Quên giới thiệu cho em rồi…" Cô ấy bước đến bên một người đàn ông, nháy mắt ra hiệu với Tần Chi: "Em nói xem có trùng hợp không, em vừa đi thì anh Kinh đến. Chị giới thiệu nhé, đây là Lý Kinh Châu, nổi tiếng lắm."

Ánh mắt Tần Chi lúc này mới liếc về phía Lý Kinh Châu.

Đúng lúc anh cũng ngước mắt nhìn lại. Ánh mắt này cũng từng chạm nhau cách đây vài phút trong con hẻm.

Hàn Mân quay lại giới thiệu Tần Chi với Lý Kinh Châu: "Anh Kinh, đây là Tần Chi, em…"

"Em gái Đát Kỷ." Câu nói chưa kịp dứt, đã có người chen ngang.

Khiến những người khác bật cười.

Lý Kinh Châu không phản ứng nhiều, vẫn nằm tựa trên ghế sofa, tay cầm ly rượu và điếu thuốc, ngón tay gõ nhịp nhẹ vào thành ly. Anh nói với Tần Chi: "Chào cô."

Tần Chi còn bình thản hơn, chỉ gật đầu rồi quay sang Hàn Mân: "Không nói nữa, em đi trước đây."

Hàn Mân tròn mắt: "Hai người điềm tĩnh thế à?"

Tần Chi có biểu cảm kiểu "nếu không thế thì sao?".

Hàn Mân lắc đầu: "Thôi, em có việc thì đi đi."

Tần Chi cười nhẹ, ném lại một câu "Bye bye" rồi rời đi.

Bước ra khỏi cổng Hoan Lạc Đảo, cô châm một điếu thuốc. Sau khi dựa vào lề đường hút hết điếu thuốc thì mới đi bắt tàu điện ngầm.

Khi ngồi trên tàu, Tần Chi mới thấy tin nhắn của Thái Như: "Cháu đã ăn gì chưa?"

Tần Chi mở bàn phím nhập liệu, ban đầu là bàn phím 26 ký tự, sau đó chuyển sang bàn phím 9 ký tự rồi trả lời: "Cháu ăn rồi."

Thoát khỏi WeChat, cô mở ứng dụng nghe nhạc để tìm một bài hát. Sau đó nhắm mắt lại, giả vờ chợp mắt.

Gió của tàu điện ngầm thổi đầy khoang xe, khiến đoàn tàu như được gió đẩy về phía trước.

50 phút sau, Tần Chi mới xuống tàu. Khi lấy điện thoại để quét mã ra khỏi ga, cô phát hiện WeChat lại có tin nhắn chưa đọc.

Vẫn là Thái Như.

Tần Chi hòa vào dòng người đi về phía lối ra, gọi điện lại cho Thái Như.

"Alo, Chi Chi à." Người nghe điện thoại lại là một giọng nam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!