Chương 19: Gần như là chạy trốn

Chuyện về chiếc áo, chỉ có anh và cô biết, giống như họ đang lén lút tán tỉnh nhau trước mặt mọi người. Mỗi tấc không khí đều ẩn chứa những làn sóng ngầm. Sân bóng rổ rộng lớn im lặng trong hơn mười giây, trong khoảng thời gian đó, Lý Kinh Châu và Tần Chi nhìn nhau, như thể họ đang thi đấu. Tần Chi suýt không chịu nổi, nhưng may mắn khi tâm lý của cô sắp gục ngã thì có người hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Tiếp theo, người thứ hai, thứ ba cũng bắt đầu hỏi.

"Anh Kinh, không phải cậu đang giấu bọn tôi chuyện gì lớn đấy chứ?" 

"Hai người đã đến giai đoạn nào rồi, đang yêu nhau à?" 

"Tần Chi, sao em lại đưa nước cho anh Kinh?" 

"…" 

"Không thấy sao, em đang theo đuổi anh ấy."

Giữa những câu hỏi ồn ào, chỉ có Tần Chi đáp lại, một câu duy nhất nhưng đủ để làm rõ. Đám đông ngay lập tức bùng nổ tiếng cười lớn. Giữa không khí ồn ào, Lý Kinh Châu cầm đồ của mình, không nói lời nào và rời đi.

Không biết ai đó hỏi: "Anh Kinh, cậu ngại à?"

"Chết tiệt, hahaha…" Câu hỏi này lại khiến mọi người cười ầm lên.

Tần Chi chạy theo Lý Kinh Châu, bỏ lại mọi lời bàn tán và đánh giá phía sau.

Anh dường như biết cô sẽ đuổi theo, nên không đi xa mà ngồi ngay trước cửa nhà thi đấu bóng rổ để hút thuốc.

Lý Kinh Châu thực sự đang đợi cô. Đây là lần đầu tiên cô công khai tỏ ra ân cần với anh. Anh muốn xem cô đang định làm gì. Giữa làn khói thuốc mờ ảo, cô từ từ tiến đến gần anh. Hương thơm nồng nàn của hoa hồng lấn át mùi thuốc lá. Không biết đây là loại nước hoa nào, nhưng cô có vẻ rất thích, bởi lúc nào trên người cô cũng có mùi này.

Tần Chi lại đưa chai nước cho anh: "Hôm qua gặp anh, em rất vui."

Anh không nhận, chỉ liếc nhìn cô: "Chúng ta gặp nhau vào lúc nào của hôm qua?"

Tần Chi khựng lại, mở miệng bối rối trong vài giây. Khi anh tưởng rằng cô đã cứng họng thì cô bất ngờ nhướng mày: "À, nhớ ra rồi, là em gặp anh trong mơ."

Tần Chi nói xong, mím môi cố nén cười. Nhưng Lý Kinh Châu không hề dao động, anh nghiêm túc nhìn cô mà hỏi: "Cô thích tôi ở điểm nào?" Cô tưởng anh sẽ lại nói gì đó chế giễu, nhưng hóa ra chỉ là một câu hỏi rất bình thản.

Tâm trạng Tần Chi dần trùng xuống.

Lý Kinh Châu là một người điềm đạm ư? Rõ ràng là không. Nếu anh vẫn là Lý Kinh Châu luôn dịu dàng như ngọc như trước kia thì tốt rồi. Nhưng số phận đã biến anh thành một con người khác. Anh không thể quay lại được nữa, ngay cả khi anh cố gắng duy trì dáng vẻ đó cũng chỉ làm người khác thấy buồn.

Cô không quen đối diện với con người này của anh.

Hàng mi cô khẽ rung, rồi cô ngước lên, mỉm cười rạng rỡ: "Vì anh là Lý Kinh Châu mà." Một câu vừa nghiêm túc vừa bông đùa.

Lý Kinh Châu thở ra một làn khói thuốc, phả thẳng vào mặt cô. Cô ho sặc sụa, tay vung vẩy để xua đi làn khói. Anh cười yếu ớt và mắng cô: "Nhảm nhí."

Tần Chi mím môi, hỏi ngược lại: "Vậy tại sao anh không thích em?"

"Vì cô là Tần Chi!" Anh trả lời không mấy vui vẻ.

Cô nhận ra anh cũng rất giỏi bắt chước. Cô định nói thêm điều gì đó nhưng đột nhiên nhìn thấy bóng người ở cửa.

Những gì cô muốn làm hôm nay đã hoàn thành, cô cúi xuống, đặt chai nước bên cạnh Lý Kinh Châu, rồi nhẹ nhàng nói: "Sớm muộn gì anh cũng sẽ bị gục dưới tay em thôi," sau đó rời đi.

Cô muốn đi, Lý Kinh Châu cũng không ngăn cô lại. Ánh hoàng hôn chiếu lên người cô, tạo thành một vệt bóng dài. Tóc đuôi ngựa buộc cao của cô vung nhẹ trên lưng như nhành liễu chạm nước, trông có vẻ mềm yếu, nhưng lại ẩn chứa sức mạnh dẻo dai.

Lý Kinh Châu rời mắt khỏi cô, rồi châm thêm một điếu thuốc.

Anh không biết sau lưng anh có một cô gái đang lặng lẽ quan sát. Cô đứng rất gần, chỉ cần anh quay đầu lại một chút là có thể nhìn thấy cô, nhưng anh chỉ chăm chú nhìn bóng lưng của người con gái khác.

Vương Chi Nam bỗng cảm thấy mắt mình cay xè.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!