Chương 14: Anh làm em đau đấy

Sau khi đi qua năm trạm xe buýt, hai người mới yên tâm xuống xe, đó là trạm Bệnh viện Nhân dân, ngay gần cổng vào ga tàu điện ngầm.

Họ phải đi theo hai hướng khác nhau.

Trì Tuyết hỏi Tần Chi sẽ đi như thế nào. Tần Chi định đi tàu điện ngầm vì tiện hơn, nhưng cô biết nếu cô nói mình đi tàu điện ngầm, Trì Tuyết chắc chắn sẽ không an tâm, nên cô nói mình sẽ gọi Didi (dịch vụ gọi xe). May mắn là có một chiếc taxi vừa trả khách ở lề đường, Tần Chi bảo Trì Tuyết lên taxi trước rồi nói dối tài xế của cô sẽ đến trong năm phút.

Tiễn Trì Tuyết đi xong, Tần Chi dự định đi tàu điện ngầm.

Có người gọi cô lại: "Cô gái, mua một quả bóng bay đi."

Tần Chi quay đầu nhìn, đó là một ông lão rất gầy, quần áo cũ kỹ, một mắt bị mù, miệng có lẽ cũng chẳng còn mấy chiếc răng, môi nhăn nhúm lại, nói chuyện không rõ ràng: "Tám đồng một cái, rất rẻ."

Tần Chi nói: "Vậy cháu lấy một cái nhé."

Ông lão cười, cằm nhô cao lên: "Được, được, được, cô chọn cái nào cũng được." Một nắm bóng bay chứa đầy khí hydro, Tần Chi không biết chọn cái nào, có hình Doreamon, gấu trúc, Ultraman… tất cả đều rất dễ thương.

Trong khi cô đang chọn, ông lão vui vẻ lẩm bẩm: "Lại bán được thêm một cái, hôm nay có vẻ về nhà sớm được rồi."

Tần Chi suy nghĩ rồi hỏi: "Mua cả chỗ này hết bao nhiêu tiền?"

"À?" Ông lão ngẩn người.

"Cháu không biết chọn, mấy quả bóng này cái nào cũng đẹp, cháu muốn mua hết."

Tần Chi vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào đám bóng bay.

Ông lão xúc động nhưng nhanh chóng ngưng lại, rồi hỏi: "Cô mua nhiều thế này cũng chẳng dùng gì đâu, cô gái không cần phải thương tôi."

"Không có đâu," Tần Chi nói, "Nhà cháu mở trường mầm non, cháu mua về tặng các bé, ông tính rẻ một chút cho cháu là được."

Ông lão cũng bướng bỉnh, dù Tần Chi đã giải thích, ông vẫn hỏi thêm vài câu để chắc chắn cô không phải vì thương hại ông mà mua bóng bay.

Tổng cộng có 21 quả, ông lão lấy của cô 150 đồng.

Tần Chi vui vẻ mua hết.

Cô mang một nắm lớn bóng bay đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư, thỉnh thoảng có người nhìn cô và chụp ảnh cô.

Mái tóc dài và làn váy của cô bay theo gió, bóng bay cũng tung bay phía sau.

Cô không hề biết vào khoảnh khắc này, cô đẹp một cách tự nhiên và đầy phóng khoáng.

Khi đèn đỏ chuyển sang xanh, Tần Chi nhìn thấy ông lão lên xe buýt.

Cô mỉm cười, bước qua đường, cầm cả chùm bóng bay trong tay làm cô rất vui, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của những đứa trẻ nhỏ, cô càng thêm phấn khích.

Nhưng cầm chùm bóng này lên tàu điện ngầm thì không tiện.

Cô suy nghĩ rồi tháo dây buộc, từng quả từng quả bóng bay được thả lên bầu trời.

Cửa hàng mỹ phẩm ở ngã tư vừa đúng lúc đang phát bài hát: "Từng giấc mơ bay ra khỏi khung cửa sổ", nghe đến đây, Tần Chi bỗng ngớ người rồi cười phá lên, cô cười đến mức cả người rung lên.

Lý Kinh Châu vừa lái xe ra khỏi bệnh viện thì nhìn thấy một cô gái bên đường đang cầm một nắm bóng bay lớn, vừa thả vừa cười ngây ngô, chẳng khác gì người bị điên, không biết đã chịu cú sốc gì.

Phía trước đúng lúc đèn đỏ, xe cộ bị tắc ngay trước cổng bệnh viện không thể di chuyển. Anh rảnh rỗi nên nhìn qua phía đó.

Thấy cô lần lượt thả hết bóng bay, chỉ còn lại một quả Ultraman cuối cùng, cô tặng nó cho một cậu bé đi ngang qua.

"Cậu đang nhìn gì thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!